Kể về một kỉ niệm làm em nhớ mãi – Văn 6

Đang tải...

Bài làm

Những năm tháng học trò là quãng đời đẹp nhất đối với mỗi người. Biết bao buồn vui, bao kỉ niệm thơ dại không thể nào quên. Tôi cũng có rất nhiều kỉ niệm đáng nhớ như thế cùng bạn bè mình.

Đó là năm tôi học lớp 4. Vì học bán trú nên buổi trưa chúng tôi ở lại trường. Đang ở cái tuổi nghịch ngợm nên việc ngủ trưa là một việc vô cùng đáng ghét với bọn tôi. Chúng tôi luôn tìm cách qua mặt cô giáo bán trú để trốn không phải ngủ. Và rất nhiều lần chúng tôi đã thành công. Buổi trưa hôm đó năm thằng con trai chúng tôi trốn cô bán trú, nhanh nhẹn lẻn ra ngoài theo lối cửa sổ, vòng ra đường ngoài cánh đồng để đi chơi.

Gần ngay trường tôi có một con sông nhỏ. Mùa cạn nước, sông như một sân chơi tuyệt vời với những cậu nhóc ưa khám phá như chúng tôi. Ngay lập tức, chúng tôi thống nhất sẽ ra sông chơi.

Trời đầu đông, gió se lạnh. Những tia nắng vàng nhẹ đang cố sức xua đi cái giá lạnh ngày đông. Hai bên đường những hàng cây trụi lá khẽ run rẩy mỗi khi có cơn gió ngang qua. Năm thằng con trai chạy nhảy tung tăng trên nền sông còn chút ẩm ướt. Những chú còng nhỏ xíu, màu đỏ tươi hốt hoảng chạy tán loạn khi nghe thấy tiếng bước chân chúng tôi. Chúng tôi tản ra mỗi đứa một hướng, tìm cho mình những lỗ thật to để thi xem ai đào được nhiều cáy hơn. Mỗi đứa nhanh chóng chọn cho mình những địa điểm lí tưởng và háo hức bắt tay vào công việc. Hì hục đào đào, bới bới, chúng tôi đều hết sức phấn khích. Nhìn những chú còng hoảng hốt tìm chỗ trốn cả bọn càng thêm phần háo hức. Lúc đầu còn cầm que để đào, về sau thấy như vậy có vẻ lâu quá, chúng tôi chả hẹn nhau mà cùng bỏ que, dùng tay để bới. Không quan tâm đến đất bẩn, không quan tâm đến cái lạnh đầu đông, chúng tôi say sưa với công việc. Thỉnh thoảng lại có tiếng hét lên sung sướng của những tên bất được chú cáy tội nghiệp nào lọt vào tay. Xung quanh nhà dân đều vắng lặng. Gió như nghừng thổi, mây như ngừng bay để dõi xem cuộc vui của mấy đứa trẻ. Một lúc quay ra đã thấy đứa nào đứa nấy mặt mũi đỏ lên vì nóng, tay chân, quân áo lấm lem

bùn đất. Tất cả phá ra cười, rồi tụm lại để duyệt thành tích. Làm việc hăng say mà xem ra kết quả không xứng đáng với công sức bỏ ra. Cả lũ góp vào được đúng mười hai chú cáy bé xíu. Nhìn bọn cáy lo sợ, chạy tán loạn trong chiếc chai nhỏ chúng tôi tự nhủ: thành quả của mình cũng không tệ!

Bắt cáy chán, chúng tôi nhặt được một trái dừa khô trên lòng sông và ngay lập tức tổ chức trò chơi đá bóng. Năm thằng, chia làm hai đội, một đội hai, một đội ba đứa. Không có thủ môn, không có trọng tài, khán giả chỉ là những cây dừa, mấy chú chim và lũ cáy. Chúng tôi vần đá rất hăng say, như những cầu thủ thực thụ đang thi đấu. Tiếng hò hét ầm ĩ phá tan không gian yên tĩnh buổi trưa. Có những lúc bước chân hụt vào một lỗ nước, hốt hoảng giật mình, rồi lại nhanh chóng lấy lại tinh thần, tranh bóng, sút… Mồ hôi túa ra, gặp những cơn gió, tạo nên cảm giác se se trên mặt. Năm đứa vẫn hồn nhiên chơi bóng mà không để ý đến thời gian đang trôi qua. Đến khi đã thấm mệt, chúng tôi mới dừng lại. Nhìn đồng hồ, cả lũ giật mình, hốt hoảng khi nhận ra đã quá giờ học gần một tiếng đồng hồ. Cả lũ cắm cổ chạy thục mạng, không quên mang theo chiến tích là chai cáy.

Cả lũ lếch thếch chạy về đến trường thì cổng trường đã đóng, cả trường đang yên ắng trong giờ học. Bác bảo vệ nhìn chúng tôi như những người ngoài hành tinh. Nhưng không thể trách bác được bởi chúng tôi với trang phục xộc xệch, quần áo đầy bùn đất, mặt mũi lấm lem, tèm nhem mồ hôi, cộng thêm nỗi hốt hoảng trông chắc là khủng khiếp lắm.

Cô giáo chủ nhiệm đi ra cổng cùng bác bảo vệ. Nhìn thấy bóng cô, không ai bảo ai, cả bọn đứng dồn vào nhau, sợ sệt. Dưới sự bảo lãnh của cô, chúng tôi được vào lớp. Cả lớp vừa nhìn thấy chúng tôi đã phá ra cười, phải đợi cô nhắc đến câu thứ ba mới lấy lại trật tự. Chúng tôi chỉ biết cúi gằm mặt đứng ở cửa lớp, đợi sự trừng phạt của cô giáng xuống. Cô nghiêm nghị hỏi: “Các bạn giỏi nhỉ, trốn đi đâu giờ mới về, mà lại trong bộ dạng thế kia?”. Giọng cô đầy sự giận dữ. Không đứa nào đủ dũng cảm nói lên sự thật. Đùn đẩy nhau một hồi, cuối cùng với cương vị lớp trưởng, Sơn phải lên tiếng: “Dạ thưa cô, bọn em đi bắt cáy ở sông ạ!”. Cô không giấu nổi sự ngạc nhiên trong mắt và hình như còn lấp lánh nụ cười khi Hoà giơ chiếc lọ đựng cáy lên khoe với cô và cả lớp: “Đây này cô, bọn em bắt được những 12 con lận”. Cả lớp lại xáo động, không giấu nổi những tiếng cười. Cả bọn diễn ra một cuộc luận tội chớp nhoáng với Hoà vì sự ngây ngô của cậu ta. Dường như những việc đó đều không qua được mắt cô.

Cô nhìn chúng tôi nghiêm khắc: “Các em làm như thế là đúng hay sai đây?”. Chúng tôi đồng thanh: “Dạ! thưa cô! chúng em sai rồi ạ”. Hoà lại nhanh nhảu, nhưng lần này là nhanh nhảu có ích: “Chúng em xin lỗi cô ạ! Tại vì sắp thi rồi, học hành căng thẳng quá nên chúng em mới nảy ra ý định đi giải lao một chút không ngờ lại quá giờ học ạ. Chúng em xin hứa từ lần sau sẽ không như thế nữa ạ!”. Cô lặng đi một lúc rồi nói: “Thôi được rồi, lần này là lần đầu nên cô bỏ qua. Từ lần sau không được như thế nữa. Các em có biết, các em đă khiến các cô lo lắng như thế nào không? Thôi, đi rửa mặt mũi chân tay đi rồi còn vào học. Sắp thi rồi đó!”. Cả bọn “vâng ạ” rồi tót đi ra giếng.

Đã hai năm rồi nhưng chúng tôi vẫn luôn nhớ tới buổi trưa đáng nhớ đó. Chúng tôi đã có một buổi đi chơi thực sự thoải mái, vui vẻ. Nó đã trở thành một kỉ niệm không thể nào quên trong quãng đời học sinh của tôi.

Đang tải...

Related Posts

loading...

Bình luận