Hãy kể lại những kỉ niệm tuổi thơ gắn với dòng sông quê em – Văn 6

Đang tải...

Bài làm

Từ năm ba tuổi, bố mẹ bận công tác đã gửi tôi về ở với ngoại. Tuổi thơ tôi gắn với tiếng ru ầu ơ của bà và những cảnh đẹp của một miền quê nghèo khó: cánh đồng lúa thẳng cánh cò bay, những bụi tre ngả vàng như trong truyền thuyết Thánh Gióng, những giếng nước, gốc đa trong bài ca dao bà hát…Nhưng gần gũi và thân thiết nhất vẫn là dòng sông nhỏ đầy ắp tiếng cười của lũ trẻ con chúng tôi mỗi buổi chiều.

Ngoại kể rằng lúc đầu mới về, tôi buồn và khóc vì nhớ mẹ nhiều lắm nên chiều nào cũng đòi ngoại dắt ra bờ sông ngóng mẹ. Thế rồi dần dần tôi quen với bạn bè trong xóm, bắt đầu tham gia những trò chơi của bọn trẻ. Và vì bé nhất nên được các anh chị chiều, tôi nhanh quên cả khóc, cả buồn.

Đến tận bây giờ, dù đã xa quê ngoại, xa con sông quê sáu năm rồi, hình ảnh dòng sông ấy với những kỉ niệm êm đềm vẫn in sâu đậm nét trong tâm trí tôi.

Tôi vẫn nhớ như in hình ảnh những rặng tre ngà bao quanh dòng sông như một bức tường thành kiên cố bảo vệ cho sự yên bình của con sông. Tre rủ bóng mát rượi xuống đôi bờ thật đẹp và duyên dáng nghiêng mình soi bóng xuống lòng sông dịu dàng như những mái tóc tuôn dài, thật dài. Dòng sông thon nhỏ uốn lượn như một dải lụa đào thựớt tha. Nước sông xanh trong đến lạ. Trưa về nắng đổ xuống làm mặt sông lấp lánh một màu nắng chói chang. Đến mùa mưa mùa lũ nước sông dâng lẽn có màu vàng đục. Khi nước xuống lại trả về sông màu xanh quen thuộc.

Ở mấy gò đất cao gần bờ thường xuất hiện những chú cò lông trắng như vôi đang lim dim ngắm bóng mình dưới nước. Có lẽ chỉ ở miền quê này mới còn những cánh cò hồn nhiên như vậy. Những chiều hè gió thổi mát lạnh, bọn trẻ chúng tôi lại rủ nhau ra bãi sông thả diều, chạy dọc mãi theo dòng sông, gió thổi diều bay lên thật cao, cao mãi đến khi mệt đứa nào đứa nấy nằm lăn xuống cát, thi xây những tòa lâu đài thật đẹp để đón nàng bạch tụyết, rồi chơi những trò chơi mà có lẽ giờ đây nơi thành thị xa xôi chẳng bao giờ tôi được chơi nữa. Chơi chán chúng tôi lại rủ nhau xuống sông tắm. Hồi đó còn bé nhưng chẳng đứa nào của xóm sông tôi là không biết bơi. Chúng tôi tắm, đùa nghịch vẫy vùng làm nước bắn tung tóe.

Buổi tối ông trăng tròn vành vạnh nhô lên khỏi rặng tre in bóng xuống mặt sông lung linh dát vàng. Tối tối mỗi khi học bài xong tôi và các bạn lại rủ nhau ra bờ sông hóng mát kể cho nhau nghe những câu chuyện đến buồn cười, nhiều khi chẳng hiểu gì đứa nọ nhìn đứa kia bắt chước rồi cùng cười vang. Ngồi trên bờ sông và đón những làn gió mát rượi từ sông đưa lên, lòng trẻ thơ thảnh thơi sảng khoái đến vô cùng. Những ngày hè ấy với chúng tôi mới trong sáng, vô tư, tuyệt vời làm sao.

Khi tiết trời lạnh thì chẳng đứa nào dám thò chân xuống nước, mặt sông cũng phẳng lặng, buồn như đông vậy. Chỉ có những đám lục bình tím ngăn ngắt lững thững trôi xuôi theo dòng nước buồn thiu. Thỉnh thoảng chị gió như không chịu nổi sự yên lặng của dòng sông, khẽ trêu chọc làm mặt sông lay động gợn sóng. Con sông vẫn lặng lẽ dõi theo lũ trẻ chúng tôi đi trên bờ nhặt mấy vỏ ốc, vỏ sò về cho chị Tám- khéo tay nhất làng xếp thành những đồ chơi đẹp như hình ngôi nhà, hình quả bóng, hình con ốc khổng lồ.

Ngồi buồn nhớ quê, nghe những bài hò bố hát tôi lại nhớ tiếng gọi, tiếng hò dô của mấy bác thuyền chài đánh cá về, làm rộn rã cả khúc sông quê. Sông nhỏ nhưng cũng nhiều cá lắm. Nhưng khi cá đầy thuyền rồi các bác xuôi thuyền dọc xóm làng, nhà ai ăn cá, cua, ốc thì ra mua. Những phiên chợ chiều ấy làm cho dòng sông trở nên rộn rã, sôi động hẳn lên.

Sau này dù thời gian có làm mờ những kỉ niệm thời thơ ấu nhưng hình ảnh dòng sông quê hương mãi in sâu trong tâm trí tôi. Con sông xanh kia không chỉ của riêng bà cháu tôi, bọn trẻ chúng tôi mà còn của cả làng quê tôi, là con sông anh hùng của dân tộc tôi đã đổ bao nhiêu máu và nước mắt yêu thương lẫn căm thù của ông cha. Tôi yêu dòng sông ấy vô cùng

Đang tải...

Related Posts

loading...

Bình luận