Hướng dẫn làm bài tưởng tượng 20 năm sau, vào ngày 20 tháng 11, em về thăm lại trường THCS Nguyễn Huy Tưởng. Hãy viết thư cho một người bạn, kể về buổi thăm trường đầy xúc động ấy – Tập làm văn 9

Đang tải...

Viết thư cho bạn kể về buổi thăm trường

Đề bài: Tưởng tượng 20 năm sau, vào ngày 20 tháng 11, em về thăm lại Trường THCS Nguyễn Huy Tưởng. Hãy viết thư cho một người bạn, kể về buổi thăm trường đầy xúc động ấy.

Bài làm 1

Đông Anh, ngày 12 tháng 12 năm 2029

Trang Chi thân mến!

Nhận được lá thư nhỏ của mình, hẳn cậu phải ngạc nhiên lắm. Đã lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau mà. Nhân dịp 35 năm thành lập trường, lớp 9B của chúng mình đã về thăm lại Trường THCS Nguyễn Huy Tưởng thân yêu. Tiếc quá, vì bận mà cậu lại không về được. Ngày hôm ấy rất vui, có cảm giác như mình được trở lại những ngày thơ ấu. Mình muốn chia sẻ với cậu những cảm giác hạnh phúc, xúc động khi gặp lại bạn bè, thầy cô cũ.

Chúng ta chia tay trường cũng đã 20 năm. Hôm nhận được thông báo về việc họp lớp nhân ngày thành lập trường, mình rất vui. Sáng hôm đó, mình dậy thật sớm. Cảm giác nôn nao, hồi hộp, bâng khuâng. Dường như mình đang đợi cậu qua cùng đi học. Ngày ấy thật thú vị biết bao. Mình đến trường trên con đường cũ mà ngày xưa hai chúng mình thường đi. Con đường đã thay đổi nhiều, rộng lớn hơn, có vỉa hè, cây xanh, nhà mọc san sát. Đâu rồi cái con đường đất nhỏ bé, mỗi sáng râm ran tiếng chim hót trên cây? Con mương nhỏ chạy dọc theo cánh đồng thoang thoảng mùi lúa chín. Còn nhớ, có hôm cậu đèo mình đi học, trời mưa, đường trơn tuột, cậu chệnh choạng rồi lao xuống mương. Hai đứa lấm lem mà vẫn cười toe toét. Mình cố tìm mãi cái nơi chúng mình bị ngã nhưng chẳng thấy đâu. Mọi thứ đã bị xoá nhoà bởi thời gian, bởi sự xây dựng đổi mới quê hương.

Cánh cổng THCS Trường Nguyễn Huy Tưởng đã hiện ra trước mắt. Không còn là cánh cổng hình cuốn sách nhỏ như ngày xưa nữa, Chi ạ. Đó là cánh cổng tự động đóng, mở với hàng chữ điện tử: “Trường THCS Nguyễn Huy Tưởng”. Bước vào trong trường, mình không thể tin nổi đây là ngôi trường chúng ta đã từng học. Nhà thể chất ngày xưa nhỏ xinh là thế mà bây giờ đầy đủ tiện nghi, bề thế như một nhà thi đấu nhỏ. Các dãy nhà ba tầng vẫn được xếp theo hình chữ U quen thuộc nhưng được sơn màu trắng, cửa kính sáng loáng. Vườn sinh địa giống như một công viên với thảm cỏ xanh mát rượi. Lễ đài thẳng ngay với cổng trường, rợp bóng cờ hoa. Các em học sinh ngồi xếp hàng ngay ngắn chờ đón buổi lễ trang trọng.

Mình đang thơ thẩn dưới sân trường thì nghe có tiếng gọi phía sau. Mình quay lại, thì ra là Cẩm Tú. Chi còn nhớ Tú không? Nhìn Tú khác quá. Ngày xưa nó lênh khênh, nghịch ngợm, ương bướng, thế mà giờ trông cao ráo, xinh xắn, dịu dàng. Hỏi ra mới biết nó làm người mẫu ảnh cho tạp chí nổi tiếng ABCXYZ. Tú dẫn mình lên phòng hội đồng. Hầu như cả lớp mình có mặt. Nhìn ai cũng chững chạc. Lớn hết rồi mà. Chẳng còn đâu cái tuổi ngây thơ cùng nhau chơi bịt mắt bắt dê nữa. Mọi người gặp nhau, tay bắt mặt mừng. Dù thời gian có làm mỗi khuôn mặt thay đổi nhưng mình vẫn nhận ra từng người. Cậu còn nhớ Tuấn Anh không? Nhờ cái mồm lẻo mép mà cậu ấy lấy được một cô vợ xinh đáo để. Tuấn Anh giờ mở một công ti thương mại. Nghe nói làm ăn phát đạt lắm. Còn Phương Thảo ngày xưa cứ mơ được làm ở Bộ Ngoại giao giờ đã là Vụ trưởng rồi đó. Chi còn nhớ Cao Cường và Mai Trang chứ? Hai bạn ngồi bàn trên, suốt ngày cứ như mặt trăng với mặt trời thế mà giờ đã nên duyên vợ chồng. Chúng có hai đứa con gái xinh ơi là xinh. Bọn mình ngồi bên nhau ôn lại bao kỉ niệm xưa cũ. Ngày trước bọn mình cứ mong mau lớn để không phải đi học, vậy mà giờ đây mình lại thấy tiếc nuối. Giá như chúng mình không phải lớn, cứ ở bên nhau như ngày xưa, không phải lo nghĩ gì cả.’..

Thầy cô của chúng mình cũng về thăm trường đấy. Thầy cô nào đầu cũng bạc trắng, vầng trán đã có thêm nhiều nếp nhăn. Cô Hương của chúng mình không thay đổi mấy. Giọng cô vẫn mềm mại, truyền cảm. Nhớ hồi học lớp 9, cô thường hay quở trách lớp khiến ai cũng tức. Giờ nghĩ lại thấy mình thật trẻ con. Mọi lời nói của cô đều có ích cho chung ta, đó là điều hay lẽ phải ta cần ghi nhớ suốt đời.

Tiếng trống vang lên. Mọi người xuống sân trường tập trung. Buổi lễ diễn ra thật nghiêm trang. Mỗi học sinh cũ đều thấy vinh dự, tự hào về trường của mình. Khi bài quốc ca, đội ca vang lên, chúng mình hát thật to, hát như chưa bao giờ được hát. Thầy Vương Anh Hạnh bước lên bục đọc diễn văn. Giờ thầy đã là hiệu trưởng rồi. Thầy nói về lịch sử của trường, truyền thống mà nhà trường đã đạt được trong những năm qua, đồng thời đón nhận bằng khen và Huân chương Lao động của Chính phủ.

Buổi lễ kết thúc, chúng mình cùng nhau đi tham quan các phòng học. Phòng nào cũng có hệ thống đèn, quạt hiện đại. Lại có cả tủ sách chuyên dụng cho các môn học. Có cả tranh ảnh minh hoạ, máy phóng, ti vi,…

Thật vui, thật hạnh phúc vì được về thăm trường xưa. Nhưng giờ phút bên nhau thật ngắn ngủi. Rồi cũng đến lúc mọi người phải chia tay nhau, trở lại nhịp sống bận rộn hằng ngày. Quyến luyến không muốn chia tay, lớp 9B chúng mình hẹn nhau năm sau sẽ lại họp lớp. Mong rằng sẽ có cậu để 45 gương mặt thân yêu sẽ lại được cùng bên nhau, cùng hạnh phúc.

Thư đã dài rồi, mình phải dừng bút thôi. Chúc cậu khoẻ mạnh, gia đình đầm ấm, làm ăn phát đạt nhé. Mình rất nhớ cậu. Mong hai đứa mình sớm gặp lại nhau.

Bạn thân của Chi

Đậu Phương Huyền

(Trường THCS Nguyễn Huy Tưởng)

Bài làm 2

Hà Nội, ngày 29 tháng 6 năm 2030

Chi Mai yêu dấu!

Chắc hẳn bạn rất ngạc nhiên khi nhận được thư của mình. Cũng đã hơn hai năm bọn mình mất liên lạc với nhau rồi còn gì. Bây giờ bạn thế nào, cả nhà đều khoẻ mạnh, công việc làm ăn vẫn tốt chứ? Bé Hà nhà cậu chắc lớn lắm rồi. Mình vẫn nhớ con bé. Còn mình thì vẫn ổn. Mình về nước được hơn một tuần rồi. Lần này mình sẽ ở lại khoảng năm tuần để đi du lịch với gia đình. Mai biết không, từ máy bay bước xuống, mình như ngập trong cái nắng chói chang của mùa hè. Ớ bên kia, trong những ngày đông rét buốt, tuyết rơi trắng xoá phố phường, mình thèm cái nắng chói chang gay gắt này biết bao nhiêu.

Mai à, thế nào mà mình lại về nước đúng dịp Trường THCS Nguyễn Huy Tưởng kỉ niệm 36 năm ngày thành lập. Trường có gửi thư mời các bạn học sinh cũ về dự, chắc Mai cũng nhận được thư rồi, đúng không? Cũng hơn 20 năm rồi mình mới có dịp trở lại trường. Cảnh vật nay đã khác xưa nhiều lắm. Con ngõ nhỏ vào trường ngày xưa giờ đã được trải nhựa. Những cây bằng lăng hoa tím dịu dàng, những cây phượng vĩ hoa đỏ rực, rợp bóng hai bên đường. Tiếng ve râm ran khắp ngõ. Niềm vui, sự háo hức, nôn nao ngày đầu đi học lại hiện về. Mình tự nhiên có ước muốn được trở lại là một cô học sinh vô tư, bé nhỏ thời xưa.

Trường bây giờ cũng khác xưa nhiều lắm. cổng trường được xây dựng to hơn, đẹp hơn. Bước vào trường mình nhìn thấy đâu đâu cũng cờ, hoa, băng rôn, khẩu hiệu. Không khí thật tưng bừng rộn rã. Mấy cây non trong khuôn viên trường ngày ấy giờ đã cao lớn, toả bóng rợp sân trường. Vườn sinh địa đã được mở rộng, trồng thêm nhiều cây mới. Các dãy nhà vẫn xây theo hình chữ Ư nhimg cao hơn trước nhiều. Trường hiện có thêm rất nhiều phòng như phòng chức năng, phòng truyền thống, phòng thông tin, phòng bộ môn,… Các phòng học đều có bảng thông minh, máy chiếu và các thiết bị hiện đại khác để phục vụ cho việc dạy – học. Mình vào phòng học ngày trước của lớp mình. Chẳng có gì còn lại của 20 năm trước nhưng đâu đó mình vẫn thấy hình ảnh của bọn mình ngày xưa. Mình nhớ cái lần lớp mình tổ chức sinh nhật thầy Hạnh. Cả lớp góp tiền mua bánh ga tô, quậy một bữa ra trò. Cái clip hôm ấy mình vẫn lưu trong máy tính, thỉnh thoảng giở xem vẫn thấy buồn cười. Mình còn nhớ cả cuộc thi “Nhịp điệu trẻ không chuyên” hồi lớp tám. Đội nhảy luyện tập cả tháng trời, đến sát ngày thi lại quyết định tập lại từ đầu. Vậy mà lớp mình vẫn đoạt giải nhất. Nhớ ngày chia tay thầy cô và bạn bè, mình cười rất nhiều nhưng thực ra là mình rất buồn. Bốn năm trời cùng học tập vui chơi, có với nhau rất nhiều kỉ niệm, vậy mà phải chia tay biết đến bao giờ mới gặp lại?

Mai có biết mình đã gặp ai không? Thầy Hạnh đấy. Thầy vẫn khoẻ. Bây giờ thầy không dạy ở trường nữa mà đã chuyển lên Phòng Giáo dục quận. Tóc thầy đã muối tiêu, trán cũng nhiều nếp nhăn. Mình không ngờ thầy vẫn nhận ra mình. Thầy bảo trong số các học trò thầy đã dạy, thầy ấn tượng nhất với lớp mình đấy. Kể ra cũng chẳng có lớp nào tinh nghịch nhưng lại học giỏi như lớp mình. Thầy bảo lớp mình cũng nhiều người thành đạt đang công tác tại nước ngoài, mỗi lần về nước lại ghé qua thăm trường. Mình cũng gặp thầy Ngà đấy. Thầy chẳng nhận ra mình, chỉ nhớ mình là học sinh lớp A năm ấy. Thầy có hỏi thăm mấy đứa đội tuyển Lí, có cả cậu nữa đấy. Mình còn gặp nhiều thầy cô khác nữa. Cô Giang sức khoẻ không tốt nên nghỉ hưu sớm, hôm ấy cô cũng về thăm trường. Gặp cô, mình nhắc lại chuyện mình nghịch dụng cụ thí nghiệm hoá hồi trước, cô cười cốc nhẹ vào đầu mình. Mình cũng gặp lại khá nhiều bạn bè trong lớp. Bọn mình kể cho nhau nghe chuyện chồng con, cuộc sống và công việc hiện tại. Mình không ngờ Vân đã trở thành cô giáo, đúng như nguyện vọng của bạn ấy. Mai Anh cũng trở thành giám đốc nhân sự của một công ti lớn. Ai cũng nhắc tới cậu.

Thư đã dài, mình dừng bút ở đây. Chúc qậu và gia đình hạnh phúc. Hẹn sớm gặp lại.

Thân

Trần Bích Ngọc

(Trường THCS Nguyễn Huy Tưởng)

Xem thêm Bài thơ về tiểu đội xe không kính. Văn 9

Đang tải...

Related Posts

loading...

Bình luận