Đề 28 – Cảm nghĩ về câu chuyện “Điều kì diệu của đôi bàn tay” – Phát triển kỹ năng làm bài văn chọn lọc 9

Đang tải...

Điều kỳ diệu của đôi bàn tay

Đề 28:

ĐIỀU KÌ DIỆU CỦA ĐÔI BÀN TAY

Khi mới sinh ra, tôi đã có thể cảm nhận được hơi ấm từ đôi bàn tay mẹ. Đôi bàn tay luôn nâng niu, lo lắng từng giấc ngủ, từng bữa ăn cho tôi. Đôi bàn tay đã dìu tôi những bước đi chập chững đầu tiên, nâng đỡ mỗi khi tôi té ngã và nhẹ nhàng chăm sóc những vết thương do tôi nghịch ngợm gây ra.

Suốt những năm tháng đi học, bàn tay mẹ vẫn âm thầm lo lắng cho tôi. Bàn tay mẹ kiên nhẫn dạy tôi viết những nét chữ đầu tiên, giặt sạch chiếc áo tôi mặc, đánh bóng đôi giày tôi mang; thắp sáng ngọn đèn trên bàn học, dọn dẹp gọn gàng bàn ghế, tủ sách cho tôi. Bàn tay mẹ còn chuẩn bị cả chiếc giường tươm tất, chăn màn cho tôi nằm ngủ mỗi tối…

Trên thế gian này, còn điều gì kì diệu và quỷ giá hơn đôi bàn tay mẹ? Đôi tay chai sần, vất vả nhưng êm ái, dịu dàng và bất cứ khi nào cũng đầy ắp tình thương yêu dành cho bạn. Dù đi bất cứ nơi nào, ta cũng luôn khao khát được quay trở lại về bên vòng tay yêu thương của mẹ.

(Hạt giống tâm hồn, 2007)

Hãy viết bài văn nêu cảm nghĩ cùa em về câu chuyện trên.

HƯỚNG DẪN LÀM BÀI

* Nội dung trọng tâm: Người học cần chú ý những ý chính sau:

Trước hết, em cần xác định đây là dạng đề bài: tư tưởng đạo lí

Nêu lên những cảm nhận của em về đôi bàn tay của mẹ?

Những biểu hiện nào cụ thể minh chứng cho sự yêu thương của mẹ dành cho em?

Bản thân em đã rút ra cho mình những bài học nào thông qua câu chuyện trên?

DÀN Ý CHI TIẾT

I. MỞ BÀI

Mẹ là người đã sinh ra ta, yêu thương, chăm sóc và nuôi dạy ta khôn lớn nên người. Trong đó, đôi bàn tay mẹ là gây cho tôi một ấn tượng sâu sắc vì qua đôi bàn tay ấy tôi cảm nhận được tình cảm mẫu tử thật thiêng liêng.

II. THÂN BÀI

a. Miêu tả người mẹ

Em có thể miêu tả những đặc điểm đặc sắc của người mẹ nhưng cần chú ý đôi bàn tay mẹ nhiều hơn (đôi bàn tay chai sần, gầy gầy xương xượng vì mưa gió, vì năm tháng,…)

Đưa ra cảm nhận của em về đôi bàn tay ấy.

b. Kể một câu chuyện ngắn có liên quan đến đôi bàn tay thân thương của mẹ

Câu chuyện kể cần ngắn gọn, có đầu có đuôi và kết thúc câu chuyện em có cảm nghĩ gì về đôi bàn tay ấy.

III. KẾT BÀI

Nêu lên cảm xúc của em mỗi khi được nắm bàn tay ấy.

Đưa ra lời hứa hẹn của em đối với mẹ. (học tập tốt, luôn phấn đấu làm con ngoan trò giỏi để mẹ được vui lòng,…)

BÀI VĂN THAM KHẢO

BÀI VĂN 1

Theo em, đây là một câu chuyện mang đậm tính chất nhân văn, sâu sắc và đầy biểu cảm giúp chúng ta hiểu thêm về sự kì diệu của người mẹ, tình yêu thương vô bờ bến của người mẹ đối với con cái mà không thứ gì có thể sánh bằng.

Từ những dòng đầu tiên, câu chuyện đã cho chúng ta thấy bàn tay của người mẹ là tuyệt vời hơn cả. Khi chúng ta vừa mới bước chân vào thế giới này, chính bàn tay mẹ là thứ đã đón nhận chúng ta đầu tiên, một đôi bàn tay đầy ắp tình yêu thương và niềm hạnh phúc ngập tràn. Đôi bàn tay đã nâng niu, âu yếm một hình hài nhỏ bé, run rẩy và khuôn mặt đầy sự sợ hãi của chúng ta. Cũng từ lúc đó, bố mẹ đã phải gánh thêm một gánh nặng đó chính là nuôi nấng chúng ta nên người. Và khi chúng ta đặt những bước chân đầu tiên đến trường, bàn tay mẹ cũng chính là thứ nâng bước cho chúng ta có thể tự tin hơn để bước vào một môi trường mới, gặp những người bạn mới và thầy cô mới. Ngay cả khi chúng ta vấp ngã, bàn tay mẹ cũng dịu dàng ôm chúng ta vào lòng, vỗ về và khuyên nhủ chúng ta không nên bỏ cuộc, phải tiếp tục bước đi trên con đường của chính mình. Và một ngày khi bạn lỡ làm mẹ buồn lòng, thì hãy xin lỗi mẹ ngay đi vì những lúc ấy bạn hãy nhớ lại những việc mà mẹ đã làm cho ta và ôm lấy mẹ nhé!

Mai sau, khi bạn đã lớn lên và đi làm. Lúc ấy, bạn sẽ thèm thuồng được nắm lấy bàn tay mẹ, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay ấy và áp vào má mình mà da diết bao tình cảm mẫu tử, một đôi bàn tay tuy đã gầy gò và đầy những vết chai sần. Cho đến giờ phút này, sau khi đọc câu chuyện này xong em hiếu được sự quan trọng và quý giá của đôi bàn tay mẹ. Đó là món quà vô giá mà thượng đế đã ban tặng cho chúng ta, một món quà không gì có thể so sánh hay thay thế được.

(Bài làm của HS)

BÀI VĂN 2

“Bàn tay mẹ, bế chúng con…

Bàn tay mẹ, chăm chúng con… ”

(Trích bài hát “Bàn tay mẹ ” — Tạ Hữu Yên)

Lời bài hát như in sâu vào tâm trí của em, gợi nhớ cho em những công lao nâng niu, chăm sóc của mẹ dành cho em suốt mười ba năm qua. Ôi! Mẹ sao mà tuyệt vời!

Chắc hẳn, người mẹ của mồi chúng ta đều có đôi bàn tay gầy gầy xương xương. Đó là do mẹ đã làm việc, kiếm tiền nuôi chúng ta khôn lớn và chịu đựng nhiều vất vả. Đọc đoạn đầu của câu chuyện, em chợt ngẫm lại những điều mà mẹ đã làm cho em mà trước đây, em chưa từng một lần nghĩ tới. Em cũng được lớn lên trong vòng tay của mẹ và cũng đã có thể cảm nhận được hơi ấm của đôi bàn tay ấy. Nhưng chúng ta đã có khi nào quan tâm và thật sự hiểu được ý nghĩa của nhũng việc mà mẹ đã làm cho chúng ta chưa? Ngay giây phút này đây, em mới thấm thía được những điều ấy và em cảm thấy thương mẹ biết dường nào!

Đôi bàn tay mẹ đã chịu nhiều vất vả để nuôi em khôn lớn đến nay. Những chiếc áo ấm em mặc vào mùa đông, những bữa cơm ngon hàng ngày…Tất cả đều ướt đẫm mồ hôi của bàn tay mẹ. Khi em nghịch ngợm và để bị trầy xước, mẹ đã nâng đỡ em, xoa dịu những vết thương đó. Nếu em là một cây con thì đôi bàn tay mẹ là ánh nắng giúp cho cây thêm sức sống. Câu chuyện này lại khiến cho em hồi tưởng về thời thơ ấu của em. Những ngày đầu tiên cắp sách đến trường, đương nhiên, em đã phải đối diện với biết bao là khó khăn. Bạn mới, thầy cô mới, trường lớp mới, cả một thế giới mới. Nhưng chính đôi bàn tay gầy xương của mẹ đã nâng đỡ em, cho em thêm nghị lực để đứng vững và bước tiếp trên con đường bao gian nan ấy. Cũng như tác giả và bao người khác, mẹ lúc nào cũng ở bên cạnh giúp đỡ em. Đôi bàn tay mẹ kiên nhẫn dạy em viết những nét chữ đầu tiên. Mẹ tần tảo sớm hôm, làm những việc cực nhọc để lo cho gia đình, lo cho em ăn học. Vào những đêm khuya, em bỗng thức giấc, thấy mẹ đang ngồi đánh bóng đôi giầy em mang, may vá thật kĩ chiếc áo mà hằng ngày em mặc đến trường, lòng em cảm thấy day dứt, cảm động trước những việc ấy. Em muốn nói với mẹ rằng: “Mẹ ơi, trời khuya lắm rồi! Mẹ vào ngủ đi! Đừng làm nữa!”. Nhưng em lại không thể nói được chẳng hiểu vì sao? Có thể em chưa đủ dũng cảm để bày tỏ tình cảm sâu kín cùa mình với mẹ nhưng em cũng có thể lặng lẽ làm được một điều gì đó khiến mẹ vui lòng. Đọc đến đoạn hai, em tự trách mình, tại sao bấy lâu nay, em chưa hề quan tâm hay thực sự hiểu rõ những cực nhọc, vất vả của mẹ. “Trên thế gian này, còn điều gì kì diệu và quý giá hơn đôi bàn tay của mẹ”. Đôi bàn tay ấy đã cho em có được cuộc sống ấm no như ngày hôm nay. Dù cho đôi bàn tay ấy chai sần, vất vả nhưng êm ái, dịu dàng và luôn đầy ắp tình yêu thương ấm áp.

Những cảm nhận trên đã cho chúng ta thấy được công lao trời biển của những người mẹ dành cho chúng ta. Sau này, nếu có trưởng thành thì em vẫn khao khát được quay trở lại vòng tay yêu thương của mẹ. Em đã từng nghe qua những dòng thơ mà trong lòng dâng lên biết bao nỗi niềm:

Khi mẹ không còn dỗ dành con

Là lúc mẹ không lau nước mắt cho con

Là lúc mẹ không còn

Hoa hồng đỏ từ nay hóa trắng

Ôi! Thời gian ơi! Hãy trôi thật chậm để em có thêm giây phút ở bên mẹ và có thể đền đáp công lao to lớn ấy! Mẹ ơi! Chờ con lớn lên, con sẽ giúp mẹ! Một lần nữa, em thật sự biết ơn tạo hoá đã cho em một người mẹ thân yêu luôn quan tâm, chăm sóc cho em. Em biết ơn nhiều lắm.

(Bài làm của HS)

BÀI VĂN 3

Cũng như tác giả, tôi, một đứa con gái vụng về, luôn được bàn tay chai sần, vất vả nhưng êm ái của mẹ chở che.

Con nhiều lần ngồi suy nghĩ về những điều kì diệu và quý giá mà chính đôi bàn tay mẹ đã làm cho con. Đôi bàn tay cũng là phương tiện để mẹ mưu sinh, lại là đôi bàn tay mà tất cả mọi người con đều ao ước được nắm lấy. Mẹ, một người luôn hiền từ nhân hậu, luôn dang tay đón lấy những người con thân yêu khi xa cách trở về. Nhưng đôi tay ấy còn làm rất nhiều việc, may vá, giặt rửa,… và đôi bàn tay gầy gò, sương gió ấy còn dìu dắt cho những đứa bé mà mình mang nặng đẻ đau để tập đi. Từ những bước đi đầu tiên lần theo vách nhà, tôi đã được sự nâng đỡ, dìu dắt của mẹ. Khi tôi bệnh thì cũng là một tay mẹ chăm sóc. Từng muỗng cháo nóng hổi, chan chứa bao nhiêu là tình cảm mẹ dành cho tôi, nhờ thế mà tôi mau lành bệnh. Người mẹ nào mà không thương con, yêu con bằng một tình yêu bao la, cao cả. Câu chuyện đã cho tôi nhìn thấy được khoảng thời gian hơn mười mấy năm trời mẹ âm thầm, lo lắng cho tôi. Đến tuổi đi học, vẫn là đôi bàn tay mẹ lựa chọn, mua sắm những điều tốt nhất cho tôi. Trái tim người mẹ thật rộng lớn, bao la, làm sao mà người con hiểu được. Bàn tay mẹ cũng đã nhẹ nhàng, kiên nhẫn, cầm tay tôi nắn nót viết từng chữ để ngày hôm nay từng con chữ của tôi đều đặn và đẹp đẽ. Tấm lòng thương yêu, tình cảm sâu nặng của người mẹ dành cho mọi người con chúng tôi đã được câu chuyện diễn tả tất cả. Câu chuyện đã nói về tình vêu thương tha thiết mà mẹ đã dành cho mỗi người con chúng ta. Từng tấm áo trắng tinh tươm, thẳng đều, không một vết nhăn đã được mẹ chuẩn bị từ đêm hôm trước cho ta. Những vết nhăn, vết chân chim hiện ra ngày một nhiều hơn trên vầng trán cao, ở đuôi mắt. Đôi tay ấy đã thắp sáng lên những ngọn đèn tri thức, dọn dẹp bàn ghế, sách vở,… cho các con mình chuyên tâm vào mà học. Mỗi khi thức khuya ôn bài, sẵn bên tôi là mẹ, mẹ ngồi dò từng nét chữ, từng bài tập mà tôi làm. Chốc chốc, mẹ lại đi xuống lầu lấy một Iy nước, pha một ca sữa để tôi uống bổ sung năng lượn . Khi chuẩn bị ngủ, mở cửa phòng ra là nhìn thấy, giường chiếu tươm tất, chăn màn gọn gàng. Đọc câu chuyện trên xong, tôi mới hiểu rằng: những điều mà đôi tay mẹ xương xương, bên trong lại là cả một thế giới kì diệu, thần tiên mà chính đôi bàn tay mẹ đã gầy dựng nên. Thật tuyệt vời!

Thời gian thấm thoắt rồi cũng sẽ qua nhanh. Sẽ có một ngày, khi tôi khôn lớn, trưởng thành, tôi sẽ như bao người con khác sẽ luôn ở bên cạnh mẹ, để được mẹ âu yếm, chở che như ngày còn nhỏ. Chỉ sợ một điều, khi ấy mẹ không còn nữa và tôi phải xa mẹ, xa đôi bàn tay của mẹ mãi mãi. Có ai đó đã nói đúng: “Dù đi bất cứ nơi nào, ta cũng luôn khao khát được quay trở về bên vòng tay yêu thương của mẹ”. Mọi người hãy cố gắng, trân trọng mỗi phút giây bên mẹ, bên đôi bàn tay mẹ nhé!

(Bài làm của HS)

BÀI VĂN 4

“Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ “

Suốt cuộc đời mẹ đã lo lắng cho tôi. Từng miếng ăn giấc ngủ của tôi đều do chính bàn tay ấm áp, tràn đầy yêu thương của mẹ dành cho. Bài văn trên đã bộc lộ cảm xúc về đôi bàn tay mẹ thật sâu sắc.

Sau mười ba năm dài dằng dặc, tôi đã ngày một lớn khôn, còn mẹ, người phụ nữ đã sinh tôi ra trong đau đớn và giáo dục tôi thành người đã ngày một già yếu. Thật chua xót biết bao mỗi khi nghĩ đến điều ấy! Đôi bàn tay mẹ đã chai sần vì tôi. Mẹ đã hi sinh cả tuổi đời hạnh phúc chỉ để chăm sóc tôi. Mẹ thật cao cả! Cũng như đôi bàn tay của mẹ tôi, bàn tay người mẹ của tác giả lúc nào cũng đầy ắp những yêu thương, nhưng tác giả không hề xấu hổ vì đôi bàn tay của mẹ, đôi bàn tay chai sần vì hạnh phúc cuộc đòi của con. Tôi luôn cảm nhận được một màu hồng hạnh phúc khi tôi ở bên cạnh mẹ. Đôi bàn tay ấy. Ôi! Tôi cảm động biết bao khi nghĩ về nó. Đôi bàn tay kì diệu đã từng là chiếc nôi ru ta khi còn bé, để tác giả có những giấc ngủ ngon và những giấc mơ đẹp về ước mơ của cuộc đời. Quan trọng nhất, đó là những nấc thang hi vọng, toả ra hào quang tươi sáng đưa ta lên đỉnh vinh quang. “Bàn tay mẹ vẫn âm thầm lo lắng cho tôi”. Sự âm thầm ấy chưa khi nào chúng ta hiểu hết được. Âm thầm và nhẹ nhàng, sự nhẹ nhàng đó đã giúp ta lớn lên và thành công trong sự nghiệp. Cảm động biết bao khi nghe được câu nói trên. Cái cuộc đời sung sướng mà tác giả chưa một lần mơ đến đã trở thành hiện thực dưới đôi bàn tay mẹ. ‘‘Bàn tay mẹ kiên nhẫn dạy tôi viết những nét chữ đầu tiên”. Mẹ của tác giả là người thầy đầu tiên, là sự giáo dục đầu tiên đối với tác giả. “Đánh bóng đôi giày tôi mang, giặt sạch chiếc áo tôi mặc”. Như thế đã đủ biết mẹ tác giả đã lo lắng chăm sóc tác giả từng li từng tí, kĩ lưỡng như thế nào. Sự kĩ lưỡng đó đôi khi khiến chúng ta khó chịu, nhưng cứ nghĩ mà xem, nếu một ngày đôi giày của bạn không ai đánh bóng, chúng bám đầy bụi. Chiếc áo bạn mặc luôn có những vết ố vàng, không ai giặt sạch. Lúc đó bạn sẽ thiết tha được mẹ ôm vào lòng, được đôi bàn tay kì diệu ấy chăm sóc từng li từng tí, kĩ lưỡng một chút một! Lúc ấy bạn có hạnh phúc không? Thật hạnh phúc biết mấy đúng không! Bạn sẽ mãi mãi yêu thương mẹ và cả đôi bàn tay chai sần kia nữa. Đôi bàn tay kì diệu của mẹ. 

Có lẽ bây giờ tôi đang rất nhớ mẹ, nhớ đôi bàn tay mẹ nữa. Khi mẹ không còn, ai sẽ chăm sóc con? Ai sẽ hướng con đến một tương lai tươi sáng? Mẹ ơi! Mẹ mãi mãi là một thiên thần mà Thượng đế đã ban tặng cho con. Con thương mẹ nhiều lắm, mẹ ơi!

(Bài làm của HS)

>> Xem thêm Đề 29: Mối quan hệ giữa văn học và tình thương tại đây.

Đang tải...

Related Posts

loading...

Bình luận