Đọc bài thơ Mẹ và quả của nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm, viết năm 1982 (in trong tập thơ Ngôi nhà có ngọn lửa ấm, Hội Nhà văn Việt Nam, 1986).
Những mùa quả mẹ tôi hái được Mẹ vẫn trông vào tay mẹ vun trồng Những mùa quả lặn rồi lại mọc Như mặt trời, khi như mặt trăng
Lũ chúng tôi từ tay mẹ lớn lên Còn những bí và bầu thì lớn xuống Chúng mang dáng giọt mồ hôi mặn Rỏ xuống lòng thầm lặng : mẹ tôi
Và chúng tôi – một thứ quả trên đời Bảy mươi tuổi mẹ đợi chờ được hái Tôi hoảng sợ ngày bàn tay mẹ mỏi Mình vẫn còn một thứ quả non xanh. |
1. Có nhà phê bình cho rằng : bài thơ trên là một biện minh rất thuyết phục về luật nhân – quả trong cuộc sống con người. Em có đồng ý không ? Tại sao ?
2. Em hiểu thế nào về hình ảnh “quả lặn rồi lại mọc”, “bí và bầu thì lớn xuống” ?
3. Viết bài văn (hoặc đoạn văn) tập phân tích và phát biểu cảm nghĩ của em về bài thơ trên, đặc biệt chú ý hai câu cuối của bài thơ.
Comments mới nhất