TUẦN 11: Tập làm văn miêu tả lớp 3: Miêu tả về quê hương của em

Đang tải...

TUẦN 11: Tập làm văn miêu tả lớp 3

1. Hãy viết về quê hương em hoặc nơi em đang ở:

(Gợi ý:

+ Quê hương là nơi em sinh ra, lớn lên, nơi ông bà, cha mẹ, họ hàng của em sinh sống,…

+ Quê em có thể ở làng quê, nông thôn, cũng có thể ỏ các thành phố lớn như Hà Nội, Hải Phòng, Thành phố Hồ Chí Minh,… Nếu em ít biết vể quê hương, có thể kể vể nơi em đang ở cùng cha mẹ.

+ Em yêu nhất cảnh vật gì ở quê hương? (Sông, suối, hổ, núi, rừng cây, đồng ruộng, cây đa, bến đò, nhà của, phố xá,… đẹp như thế nào?)

+ Cảnh vật đó có gì đáng nhớ?

+ Tinh cảm của em với quê hương như thế nào? Nó có gắn liền với tuổi

thơ của em không? Có gắn với cuộc sống của những người thân không?

* Khi kể em cần sử dụng những từ gợi tả hoặc những hình ảnh so sánh để bài văn thêm sinh động.)

Xem thêm:  Viết một bức thư ngắn cho người thân của em

 Bài tham khảo 1

Tôi sinh ra và lớn lên ở vùng núi tỉnh Hoà Bình. Từ lúc rời quê lên Hà Nội học, lúc nào tôi cũng nhớ da diết về quê hương với những dãy núi cao, những dải đồi xanh ngát, những thửa ruộng bậc thang do thiên nhiên tự tạo càng tô thêm vẻ đẹp của núi rừng. Đó đây, những cụm nhà sàn khiêm nhường ẩn mình giữa những lùm cây. Dốc Cun ngày xưa một thời hiển hách, nay đã được san bằng và mở rộng cho những đoàn xe nối đuôi nhau lên Thuỷ điện Hoà Bình và đưa du khách về Khu du lịch sinh thái Kim Bôi. Mảnh đất quê hương tôi đang từng ngày, từng giờ thay da, đổi thịt. Nếu có dịp, xin mời các bạn một lần ghé qua quê hương tôi, chắc chắn các bạn sẽ hài lòng về con người và cảnh vật nơi đây.

Bài tham khảo 2

Quê hương là gì hả mẹ?

Mà thầy cô dạy phải yêu nhiều

Quê hương là gì hả mẹ?

Mà ai đi xa cũng nhớ nhiều

Những câu thơ trên chứa đựng một tình cảm lớn lao đối với quê hương của mỗi người. Đó chính là nơi ta được sinh ra và lớn lên. Nó chở che ta những ngày ta còn thơ bé và luôn là chỗ dừng chân cho những người con xa quê đi làm ăn trở về sau những năm tháng bôn ba khắp mọi nơi.

Như một lẽ tất nhiên, các bạn ai cũng có quê hương và em cũng vậy. Trong trái tim em, quê em thật đẹp và em luôn tự hào về hai tiếng thiêng liêng ấy.

Quê em cũng như bao làng quê khác, có gốc đa, giếng nước, sân đình, có con sông quê hương chảy dài mang nước đến cho xóm làng, có cánh đồng lúa thẳng cánh cò bay, có những đàn trâu tung tăng gặm cỏ và đặc biệt nơi đây có những con người chất phác, sống với nhau bằng tình cảm rất chân thành. Em yêu quê hương không phải vì nó giàu sang, trù phú mà chính vì nó gắn bó với cuộc sống của dân làng và với tuổi thơ của những đứa trẻ như em. Nhớ đến mùa thu hoạch lúa, trời nắng gay gắt, các bác nông dân trên người lấm tấm mồ hôi vì mệt nhọc nhưng trên mặt vẫn hiện lên nụ cười rạng rỡ mừng vì một vụ lúa bội thu, em lại nhớ đến câu ca dao:

Ai ơi bưng bát cơm đầy

Dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần”

Nhớ cả những quán nước chè dưới những gốc cây cổ thụ phục vụ những cô bác nông dân đi làm đồng về, nhớ hình ảnh quen thuộc của những đứa trẻ đi mò cua, bắt ốc. Quê hương còn gắn với tuổi thơ của chúng em bằng những buổi chiều chạy theo những anh chị lớn hơn đi thả diều trên cánh đồng lúa đã được thu hoạch xong chỉ còn trơ gốc rạ, rồi đến món khoai nướng, ngô nướng quen thuộc của bọn trẻ chăn trâu. Yêu quê hương là yêu luôn cả những điều bình dị, mộc mạc, đơn sơ đó bởi vì chính những hình ảnh này làm nên quê hương của mỗi người.

Quê hương mỗi người chỉ một

Như là chỉ một mẹ thôi

Quê hương nếu ai không nhớ

Sẽ không lớn nổi thành người

Quê hương luôn là niềm tự hào trong tâm trí em, sau này dù có đi đến nơi đâu đi chăng nữa, thì hình ảnh quê hương luôn khắc sâu trong trái tim em vì ở nơi đó có những người thân và kỉ niệm gắn với một thời thơ ấu không thể nào quên.

Bài tham khảo 3:

“Quê hương” là hai tiếng gọi thân thương nhất đối với mỗi một con người. Bởi đó là nơi chúng kiến ta sinh ra, lớn lên và trưởng thành. Đối với em cũng vậy, quê hương em thật đẹp và mỗi lần nhắc gọi quê hương em thấy trong lòng trào dâng bao cảm xúc khó tả.

Quê hương em là một làng quê rất trù phú. Những cánh đồng lúa thẳng cánh cò bay, những bãi ngô, nương dâu xanh tít tắp đến tận chân trời. Con đường làng ngoằn ngoèo, quanh co nhưng vô cùng sạch sẽ vì được làm bằng bê tông. Từ ngày có đường bê tông sạch sẽ, chúng em đi học không còn phải chịu cảnh lầy lội bùn đất như trước kia nữa.

Những ngôi nhà hai tầng mọc lên khang trang làm cho quê hương ngày càng mới mẻ. Bây giờ ở quê em không còn có nhà tranh nữa mà tất cả đều có nhà ngói cả rồi. Vì thế tháng 10 năm ngoái, quê em đã được đón nhận danh hiệu Nông thôn mới.

Tuy rằng cuộc sống đã khấm khá hơn nhưng ở quê em, mọi người vẫn sống với nhau rất chan hòa, tình cảm. Khi bắt đầu một ngày mới, các bác nông dân thường rủ nhau ra đồng. Các chị hàng xén đẩy xe đi chợ, nói chuyện về giá cả hôm nay. Còn chúng em thì í ới gọi nhau đi học, cười đùa và nói chuyện làm cho làng xóm nhỏ trở nên xôn xao và tràn đầy sức sống hơn. Những buổi tối liên hoan văn nghệ, các cụ ông cụ bà cũng hào hứng đi xem rồi tham gia đọc thơ, kể chuyện nữa.

Những cánh diều đủ màu sắc, đủ hình dáng bay lên cao, cao mãi trên triền đê lộng gió có lẽ là hình ảnh mà em thích thú nhất. Hy vọng những ước mơ của chúng em sau này cũng sẽ bay cao, bay xa như thế.

Diện mạo quê hương em đang thay đổi từng ngày và ngày một giàu đẹp hơn. Em rất yêu quê hương của mình. Chính vì thế sau này, dù có đi đâu xa đi nữa thì em vẫn luôn nhớ về quê hương.

Đang tải...

Bài mới

loading...

Bình luận