– Con xem hộ mẹ mấy giò’ rồi?
– Mẹ chờ con chút xíu.
Ngước nhìn đồng hồ treo tường, kim đồng hồ chỉ đúng mười bảy giờ, mình vội trả lời mẹ:
– Mười bảy giờ đúng rồi mẹ ạ! Mẹ cho con đi đón bố với nhé!
Hai mẹ con mình vừa mới đến bến xe chưa được năm phút thì một chuyến xe khách cũng vừa về tới. Từ trong phòng
đợi, một số người đi đón người nhà như hai mẹ con mình nhấp nhỏm đứng dậy, đăm đắm nhìn về hướng chiếc xe
khách vừa đỗ lại. Một số chú chạy xe lôi, hon-đa ôm, xích lô và cả xe ba gác nữa đang đứng đầy ở hai cửa xe.
Cửa vừa mới mở, lần lượt hành khách từ trong xe bước xuống đã được các chú chạy xích lô nhanh nhẹn xách
hộ hành lí, cầm tay dẫn đi.
Có người còn đứng lại, đưa mắt quan sát như muốn tìm người nhà, người quen. Trên mui xe, người phụ xe thoăn thoắt
mở dây buộc hàng hóa, chuyển đồ xuống dưới cho khách. Tiếng gọi, tiếng kêu, tiếng chào mời ầm ĩ cả lên. Mẹ mình
bảo: “Mẹ trông xe, con chạy lại xem bố có đi chuyên này không?”. Mình bước vội đến chỗ xe đậu, thấp thỏm mong bố
sẽ về chuyến xe này. Khách đã ra về quá nửa, trong xe chỉ còn dăm bảy người đang lúi húi buộc hành lí của mình đế
xuống xe. Không thấy có bố, mình bước lại gần bác tài hỏi nhỏ: “Thưa bác, đây là chuyến xe thứ mấy ạ?”. Bác quay
lại nhìn mình mỉm cười: “Cháu đi đón bố hay mẹ phải không? Xe của bác về chuyến nhất đấy! Còn ba chuyên nữa
cháu ạ!”. Mình cám ơn bác rồi chạy về với mẹ: “Bố chưa về mẹ ạ! Con hỏi bác tài bảo xe này về chuyến đầu, còn
những ba chuyến nữa. Chắc là bố đi chuyến sau”.
Lúc này, một sỗ người đi đón chưa thấy người nhà cũng đã trở lại phòng đợi. Nắng đã bắt đầu nhạt dần. Bãi đỗ xe
cũng đã thưa người đi lại. Thỉnh thoáng, một vài chiếc xe hon-đa đảo một vòng quanh bãi, rà sát vào phòng đợi như
tìm kiếm ai, rồi đột nhiên rú ga vọt ra cổng đế lại một làn khói mò’ tan nhanh trong sương chiều. Trong phòng đợi, những
người đi bán dạo tay xách, nách bưng đi hết người này đến người khác đon đả mời chào: “Dì mua giùm con chục bánh!
Chú mua thuốc! Vé số ngày mai đây!…” Trời chưa tối mà bóng đèn trong phòng đợi và ngoài bãi đậu đã bật sáng’ tự
bao giờ.
Hai mẹ con dắt xe lại dưới bóng đèn cao áp gần cổng ra vào. Mẹ nói: “Trời sắp tối rồi, đứng ở đây, bố con dễ nhận thấy.”
Vừa mới dắt xe đi được một đoạn đã thấy chuyến xe khách thứ hai từ ngoài cổng rẽ vào bến đậu. Lại một tốp nữa,
chừng năm bảy ông xích lô, ba gác… chạy lẽo đẽo theo hông xe và đuôi xe để đón khách. Chiếc xe dừng lại. Cảnh
tượng y như chiếc xe đầu diễn ra. Cửa mỏ’, hành khách từ từ bước xuống.
“Bố về rồi mẹ ạ! Mẹ đứng đây, đế con chạy lại”. Mình nhảy vội xuống xe, lật đật chạy về hướng xe đậu: “Bố! Bố!”.
Hình như không nghe được tiếng mình gọi bởi âm thanh của những chiếc xe máy, tiếng người gọi nhau ầm ĩ… Bố
mình lách người ra khỏi đám đông, đặt hành lí xuống, đứng nhìn quanh.
– Bố! Con gọi mãi mà bố chả nghe!
Vừa nhìn thấy mình, nét mặt bố rạng rỡ hẳn lên. Lúc này mẹ mình cũng vừa dắt xe đến nơi.
– Hai mẹ con chờ lâu chưa?
– Khoảng hai mươi phút rồi, anh ạ! Anh đưa túi nhỏ cho em rồi bỏ túi du lịch lên ba gác trước, ta về đi!
Bố cho xe nổ máy, bật công tắc đèn, xe từ từ lăn bánh. Qua khỏi cổng, nó lướt nhanh về khu trung tâm thị xã ngập
tràn ánh điện.
Bài 3
BÀI LÀM
Trên sân ga, một đoàn tàu đã chờ sẵn, dài như một con rắn khổng lồ, bất động. Những khung cửa số mở rộng như
những con mắt tò mò. Người đổ về các cửa toa, bước đi vội vã. Tiếng một cô gái trong trẻo vang lên lanh lảnh trên
loa phóng thanh càng làm tăng thêm không khí khẩn trương, nhộn nhịp.
Một gia đình chắc là về thăm quê, gồm có bố mẹ và hai đứa con. Ông bố xách hai tay hai chiếc va li du lịch, bà mẹ
bế đứa con chừng ba tuổi, tay kia xách chiếc làn, bên trong nhô lên đầu một cái chai và mấy chiếc bánh mì. Đứa
con lớn chừng năm tuổi, một tay cầm khăn mặt, một tay níu áo bố. Nó bước những bước vội vàng, hốt hoảng, chỉ
sợ bị tụt lại, lạc mất bố mẹ. Mấy anh thanh niên khoác vai nhau bước chậm rãi, chuyện trò vui vẻ. Một cô gái sau
khi đưa bà mẹ già lên toa, chạy xuống đứng dưới đất ngóng lên cửa sổ nói chuyện. Từ bên trong, bà mẹ ló đầu
qua cửa sổ nói to như sợ cô gái không nghe thấy: “Thỏi con về đi! Đừng lo lắng quá về mẹ!” Cô gái “vâng” một
tiếng nhỏ nhẹ nhưng vẫn đứng nguyên chỗ cũ. “Con đã điện cho chị Hai đón! Mẹ nhó’ ra cửa đứng ở cột đèn
cao áp đế chị Hai thấy, mẹ nhé!”. Tuy dặn dò cẩn thận nhưng cô gái vẫn đứng dưới cửa toa tàu nhìn mẹ lo lắng.
Âu đó cũng là tâm trạng của những người con khi phải để mẹ già đi một mình.
Loa phóng thanh đã báo giờ tàu chạy. Trên sân ga, những người chậm chạp nhất cũng đã lên hết các toa. Lúc
y, các nhân viên mặc đồng phục nhà ga, tay cầm cờ nhỏ tỏa về các phía. Trước cửa ga, bước ra một người đường
bệ với cái vòng tròn như vòng của các cô đồng diễn thể dục. Bố mình nói đó là ông trưởng tàu. Ong đưa còi lên
thôi một hồi dài. Tiếp đến là tiếng còi tàu cất lên từng hồi, từng hồi một. Con tàu giật khẽ lên mấy cái rồi từ từ
lăn bánh, trườn đi như con trăn khổng lồ. Những người trên sân ga đưa một cánh tay lên cao vẫy chào tạm biệt
người thân. Vài người cố đi dọc theo con tàu một đoạn như không
muốn rời xa người đi. Cô gái tiễn mẹ ban nãy đứng cách mình không xa chợt nói to: “Mẹ ơi! Mẹ nhớ mặc áo
ấm vào nhé!”Sân ga lát sau đã trở lại yên ắng. Những người đưa tiễn lần lượt chầm chậm rời khỏi sân ga.
Bài 4
BÀI LÀM
Bỗng có tiếng còi tàu rúc từ xa. Rồi tiếng bánh xe nghiến ầm ầm trên đường ray. Con tàu như một con rắn
khổng lồ đen trùi trũi xuất hiện. Từ mũi con rắn khổng lồ ấy phụt lên những luồng khói trắng từ từ tan
nhanh trên bầu trời xanh. Từ những ô cửa sổ đoàn tàu ló ra những cánh tay vẫy vẫy, những khuôn mặt
như ngóng trông ai.
Con tàu chầm chậm tiến vào sân ga. Tàu dừng hẳn. Người lên xuống chen chúc ở các cửa toa. Tiếng gọi
nhau í ới. Tiếng chào gặp nhau vang lên, dạt dào niềm vui và phấn khởi. Đoàn người lần lượt hướng về
cửa ra trông như đi trẩy hội. Kẻ khoác ba lô, người kéo va li… Gương mặt người nào người ấy toát lên
vẻ phấn chấn, tươi tỉnh mặc dầu đã trải qua một hành trình dài hàng trăm, hàng ngàn cây số…
Tiếng còi tu tu, tiếng bánh xe nghiến trên đường ray ầm ầm, ken két. Mọi người vui mừng nhổm dậy
ngóng ra cửa sổ. Đoàn tàu tiến vào ga chầm chậm rồi dừng hẳn lại. Tiếng một cô gái vang lên từ loa
phóng thanh: “Tàu đã đến ga Hòa Hưng.
Xin quý khách thu dọn hành lí đế xuống tàu! Mời quý khách đi theo cửa số một phía đầu đoàn tàu và
cầm sẵn vé trên tay”. Những toa xe từ từ mở cửa, hành khách ở các toa đổ xuống. Nét mặt ai cũng
mệt mỏi bơ phờ sau một chuyến đi dài, nhưng ánh mắt họ lại ánh lên một niềm vui vì được trở về nhà.
Cảnh gặp mặt diễn ra thật cảm động. Mọi người ôm chầm lấy nhau, tay bắt mặt mừng, chuyện trò rộm rả.
Trong khi dáo dác tìm ông, bất chợt tôi bắt gặp cảnh sum họp của một anh bộ đội với bà mẹ. Bà tuổi đã
cao ôm lấy anh con trai, mắt nhòa lệ làm cho ai nhìn thấy cũng không cầm được nước mắt.
Lúc này, không khí ở nhà ga thật ồn ã với đù thứ âm thanh: tiếng nói của mấy anh bốc vác đang
chuyển hành lí cho khách, tiếng cãi nhau của mấy chú xích lô tranh giành nhau khách, tiếng rao bán của
mấy người hàng rong… Khách đã xuống gần hết mà mình vẫn chưa thấy ngoại đâu. Chợt mẹ gọi: “Hồng Loan!
Ngoại đây này!”. Mình quay lại. Đúng là ngoại đây rồi. Mình chạy tới ôm chầm lấy ngoại, miệng chào hỏi rối rít.
Mẹ yẫy một chiếc tắc xi đang đậu gần đấy, rồi đưa mọi người lên xe trở về nhà. Bấy giờ, nhà ga đã yên tĩnh hơn,
chỉ còn tiếng bước chân của những anh bảo vệ, tiếng bàn tán lao xao của
những người đi đón người thân không gặp đang sà vào các quán nước, ngồi đợi chuyến tàu sau. Nhà ga như tạm
lắng vào sự yên tĩnh để chuẩn bị cho một hoạt động nhộn nhịp của chuyến tàu tiếp theo.
|
|
|
Trackbacks