Đêm nay Bác không ngủ
Phát biểu cảm nghĩ của em về bài thơ Đêm nay Bác không ngủ của Minh Huệ.
BÀI LÀM
Cám ơn nhà thơ Minh Huệ đã cho chúng em những giây phút xúc động vô cùng, sau khi đọc xong bài thơ Đêm nay Bác không ngủ.
Qua lời bình giảng của cô giáo, em tưởng tượng đêm hôm ấy trời mưa, gió lạnh, trong mái lều nhỏ xác xơ nổi bật lên hình ảnh Bác. Trong con mắt của anh đội viên, Bác bình dị mà sao đẹp lạ lùng:
Lặng yên nhìn bếp lửa
Vẻ mặt Bác trầm ngâm.
Bác đi đốt lửa sưởi ấm cho bộ đội, rồi đi dém chăn cho từng chiến sĩ. Bác coi trọng giấc ngủ của mọi người như thế. Ân cần chu đáo như người cha hiền từ lo cho dàn con!
Anh nằm ngủ, bỗng chợt thức giần lần thứ nhất nhìn theo bóng của Bác, lòng anh nổi lên một tình cảm kính mến vô hạn:
Anh đội viên nhìn Bác
Càng nhìn lại càng thương
Người Cha mái tóc bạc
Đốt lửa cho anh nằm.
Rồi như nửa ngủ nửa thức, anh thấy bóng Bác trùm lên mọi vật, sưởi ấm cả căn lều. Từ đó anh cảm nhận thấy ngọn lửa tình thương trong lòng Bác còn ấm hơn ngọn lửa hồng. Nhà thơ Minh Huệ đã miêu tả hình ảnh Bác lồng lộng trùm lên mọi cảnh vật mặc cho mưa rét giữa đêm khuya.
Anh đội viên mơ màng
Như nằm trong giấc mộng
Bóng Bác cao lồng lộng
Âm hơn ngọn lửa hồng…
Vừa bồi hồi xúc động, vừa băn khoăn, vừa lo lắng khi anh thức dậy lần thứ hai thấy Bác vẫn chưa ngủ mà trời đã khuya lắm rồi! Trong trạng thái xúc động ấy, anh thấy lòng mình thổn thức, anh mạnh dạn thầm thì thốt lên những lời nói tự đáy lòng:
Thổn thức cả nỗi lòng
Thầm thì anh hỏi nhỏ
Bác ơi Bác không ngủ
Bác có lạnh lắm không?
Và tình huống trở nên trớ trêu là lẽ ra “anh đội viên” chăm sóc giấc ngủ của Bác lại hóa thành người được đón nhận sự chăm sóc trìu mến của Bác. Bác nhắc lại nhiệm vụ của anh:
Chú cứ việc. ngủ ngon
Ngày mai đi đánh giặc.
Vâng lời Bác, anh nằm xuống nhắm mắt nhưng không sao ngủ được, trong lòng cứ thắc thỏm không yên. Anh lo chiến dịch còn dài, đường lắm dốc, lắm ụ. Bác không ngủ lấy sức đâu mà đi, anh lo lắng thật sự sợ Bác ốm. Bác là Tổng chỉ huy của chiến dịch mà.
Lần này, lần thứ ba, anh bật dậy trong lòng từ lo lắng chuyển sang bồi hồi xúc động, thấy Bác vần ngồi im như một pho tượng.
Bác vẫn ngồi đinh ninh
Chòm râu im phăng phắc…
Anh đội viên không còn ở trạng thái băn khoăn lo lắng nữa mà trở thành hốt hoảng giật mình thật sự, không còn e dè gì nữa, anh mạnh dạn, tha thiết mời Bác đi ngủ.
Anh vội vàng nằng nặc
Mời Bác ngủ Bác ơi
Trời sắp sáng mất rồi
Bác ơi, mời Bác ngủ.
Những từ ngắt nhịp bất thường, lặp lại bộc lộ sự năn nỉ thiết tha của anh. Nhưng Bác vẫn không ngủ và giải thích cho anh yên lòng. Lí do tại sao.
… Bác ngủ không an lòng
Bác thương đoàn dân công
Đèm nay ngủ ngoài rừng
Rải lá cây làm chiếu
Manh áo phủ làm chăn…
Như vậy sau khi đã biết rõ lí do Bác không ngủ, lòng anh thấy thanh thản tràn ngập một tình cảm cao đẹp. Anh đội viên thức luôn cùng Bác.
Anh cùng xúc động vì trong đời hoạt động đã có bao nhiêu đêm Bác không ngủ chỉ là nỗi lo toan vì đất nước chưa ngủ ví lo nỗi nước nhà, không ngủ vì thương đoàn văn công ngủ ngoài rừng không có chăn chiếu.
Nhà thơ Minh Huệ đã có cảm giác đúng. Bác không ngủ được vì Bác là Hồ Chí Minh, là người cha già của dân tộc, đồng thời cũng là lãnh tụ kiệt xuất của cách mạng Việt Nam.
Tiến Thu
Tải về file word >> tại đây
Xem thêm
Rằm tháng Giêng
Trackbacks