Bụi hồng nhà Jones Mũi đỏ – Bài văn hay lớp 7

Đang tải...

Bụi hồng nhà Jones Mũi đỏ

BỤI HỒNG NHÀ JONES MŨI ĐỎ

Lũ trẻ trong khu đặt cho vợ chồng già Jack và Ruby Jones biệt danh “Mũi đỏ”. Họ sống lập dị, suốt ngày đóng cửa trong nhà, chẳng đi lại vói ai trong khu. Nghe nói suốt ngày hai người uống rượu. Không rõ có phải vậy không, nhưng điều mà tôi biết chắc là mổi khi chúng tôi tụ tập ở gần nhà họ thế nào cũng nghe la “Tránh xa mấy bụi hồng ra!”.

Những bụi hồng đỏ thắm tuyệt đẹp làm thành một hàng rào bao quanh khoảng sân trồng cỏ nhà Jones. Nhưng nhà trong khu của chúng tôi vốn sân liền sân nên sự hiện diện của một hàng rào dù là hoa hồng, củng khiến lũ trẻ con bực bội, chẳng hạn chúng tôi không thể tự do choi bóng ném. Lũ trẻ con chúng tôi khoái trá tìm cách bí mật chọc tức ông bà Jones. Thế nên họ mới có biệt danh Mũi đỏ.

Mấy bà trong khu thì thào rằng, gia đình Jones sắp đón ngưòi con trai duy nhất giải ngũ từ vùng Vịnh trở về. Thường các gia đình có người thân tử chiến tranh trở về đều hoan hỉ, nhưng gia đình Jones vẫn im lặng đóng cửa.

Hôm hai ông bà “Mũi đỏ” đi đón con trai, chứng tôi như chim xồ lồng rủ nhau choi banh ném dọc bãi cỏ trước khu nhà của chúng tôi. Cuộc choi náo nhiệt, ầm ĩ, mặt mũi chúng tôi đỏ bừng, đẫm mồ hôi. Một sự cố bất ngờ: trong lúc Johnny tuyệt vọng nhoài người bắt bóng, nó ngã nằm lên những bụi hồng. Tiếng thét thảm thiết của Johnny vì bị gai hồng đâm không làm chúng tôi khiếp sợ bằng bóng dáng chiếc xe hoi của gia đình Mũi đỏ đúng lúc đó thấp thoáng đầu phố. Cả bọn nhào vào kéo Johnny ra, nhưng đám gai hồng trung thành vói chủ níu chúng tôi lại.

Thật khủng khiếp, chiếc xe hơi của nhà Mũi đỏ trờ tới Jack “con” nhảy ra khỏi xe. Anh ta gầm lên: “Lũ ranh con. Tao bắn nát óc chúng mày”. Không để ý tới cảnh hai ông bà già cố ghìm ngưừi con .trai trong cơn điên cuồng, chúng tôi đạp lên gai chạy thục mạng thoát thân.

Về tới nhà, chị em tôi đóng sập cửa, cài chốt rồi ngồi thụp xuống đất thở hồng hộc. Mẹ tôi từ trong bếp chạy ra. Nghe thủng câu chuyện, mẹ tôi lác đầu, rồi bà kểo chung tôi đứng dậy. “Đi với mẹ”. “Đi đâu?”, tôi cố lấy hơi hỏi lại., “Còn đi đâu nữa. Ra sửa lại mấy bụi hồng bị các con làm nát”, mẹ tôi đáp. “Anh ta bắn chết!”, tôi trì người lại. “Cứ đi”, mẹ tôi đẩy tôi ra cửa.

Mẹ tôi ngồi xuống bên bụi hoa. Bà nhặt tỉa nhửng bông hoa bị gãy, dựng những thân cây bị đồ. Gai hồng làm tay bà rớm máu. Tôi như chết đứng khi thấy bóng bà Ruby Mũi đỏ từ trong nhà bưó’c ra. “Tôi đang sửa lại mấy cây hoa. Bà thông cảm, trẻ con mà!”, mẹ tôi nói. Bà Ruby nhìn mẹ tôi chằm chằm. “Anh Jack khỏe không, thưa bà? Thực may cho aph ấy. Chiến tranh có bao điều khủng khiếp”, mẹ tôi tiếp tục. Bỗng nhiên bà Ruby Mũi đỏ ngồi thụp xuống và bà bật khóc…

Từ ngày ấy trở đi, hàng rào hoa hồng, trở thành chiếc cầu thân thiện giữa chúng tôi vói gia- đình Jones. Bà Ruby Mũi đỏ nay là bà cô Ruby. Jack sau một tời gian dài điều trị những cơn sốc tâm lí do chiến tranh gậy ra, đã lấy vợ. Những bụi hồng, món quà của 6à nội Jack trồng để trông chờ ngày trở về của đứa cháu yêu, vẫn đẹp mơn mởn. Bà đã không đủ sức để chờ Jack, nhưng anh chỉ được biết tin này khi bước chân xuống phi trường. Đó là lí do hôm đó anh ta nổi cơn điên dọa bắn chúng tôi.

Nhưng điều quan trọng nhất mà tôi học được từ câu chuyện của quá khứ là cách xử sự chân thành, trung thực, yêu thương và dũng cảm của mẹ tôi. Điều gì sẽ đến nếu mẹ tôi cũng tránh né gia đình Jones như những người hàng xóm khác?

Thương Huyền

(Theo Donna Gundle-Kreig)

Tải về file word >> tại đây

Xem thêm 

Kể về kỉ niệm về sự hy sinh của mẹ

 

Đang tải...

Related Posts

loading...

Bình luận