Tập làm văn : Tả ngoại hình của nhân vật trong bài văn kể chuyện – Tiếng việt 4

Đang tải...

A – Mục tiêu bài học

         Sự cần thiết của việc tả ngoại hình nhân vật trong truyện. Biết dựa vào đặc điểm ngoại hình để xác định tính cách nhân vật. Biết lựa chọn chi tiết tiêu biểu để tả ngoại hình trong bài văn kể chuyện.

B – Tìm hiểu nội dung (Hướng dẫn làm bài tập)

I – Nhận xét

         Đọc đoạn văn sau (SGK cuối trang 23) và trả lời câu hỏi:

1. Ghi vắn tắt vào vở đặc điểm ngoại hình của chị Nhà Trò:

         – Sức vóc: gầy yếu, bự những phấn như mới lột.

         – Cánh: mỏng như cánh bướm non, ngắn chùn chùn, rất yếu, chưa quen mở.

         – “Trang phục”: mặc áo thâm dài, đôi chỗ chấm điểm vàng.

2. Ngoại hình của chị Nhà Trò nói lên điều gì về tính cách và thân phận của nhân vật này?

         Ngoại hình của chị Nhà Trò nói lên tính cách yếu đuối, thân phận tội nghiệp, đáng thương, bất lực của chị; chính vì thế mà chị dễ bị người khác bắt nạt.

II – Ghi nhớ (Đọc SGK).

III – Luyện tập

1. Đoạn văn sau, (SGK trang 24) miêu tả ngoại hình chú bé liên lạc cho bộ đội trong kháng chiến. Tác giả đã chú ý miêu tả những chi tiết nào? Các chi tiết ấy nói lên điều gì về chú bé?

         Tác giả đã chú ý miêu tả những chi tiết về ngoại hình của chú bé liên lạc: người gầy, tóc húi ngắn, hai túi của chiếc áo cánh nâu trễ xuống đến tận đùi, quần ngắn chỉ tới gần đầu gối, đôi bắp chân nhỏ luôn động đậy, đôi mắt sáng và xếch.

         – Các chi tiết ấy nói lên:

         + Thân hình gầy gò, bộ áo cánh nâu, chiếc quần ngắn cho thấy chú bé là con một gia đình nông dân nghèo, quen chịu đựng vất vả.

         + Hai túi áo trễ xuống… cho thấy chú là người hiếu động, thích bỏ vào túi áo của mình những đồ lặt vặt (đồ chơi hoặc lựu đạn trong lúc đi liên lạc…).

         + Bắp chân luôn động đậy, đôi mắt sáng và xếch thể hiện chú là một người nhanh nhẹn, thông minh, hiếu động…

2. Kể lại câu chuyện Nàng tiên Ốc kết hợp tả ngoại hình của nhân vật.

         Gợi ý:

         – Tả ngoại hình của bà lão:

         Ngày xưa, ở làng nọ, có một bà lão người gầy gò, ốm yếu, nét mặt nhăn nhúm, xanh xao. Hằng ngày, bà phải đi mò cua bắt ốc để sinh sống…

         – Tả vẻ đẹp của vỏ ốc:

         Một hôm ra đồng, bà lão bắt được một con ốc rất đẹp, nó to hơn đầu ngón tay cái, vỏ của nó có màu xanh lơ, dưới ánh sáng mặt trời nó sáng long lanh chẳng khác gì một viên đá màu ngọc bích. Bà lão thích quá, đem về nuôi…

         – Tả vẻ đẹp của cô gái chui ra từ con ốc:

         Hôm đó, bà lão không đi làm mà rình xem ai là người đã giúp đỡ mình. Bất chợt, bà thấy một cô gái rất xinh đẹp từ chum nước bước ra. Cô có nước da trắng như ngà, mái tóc dài đen như gỗ mun. Cô mặc một chiếc áo màu xanh lơ, dáng đi nhẹ nhàng, uyển chuyển. Cô làm mọi việc rất nhanh: đôi tay cô mềm mại cầm chổi quét nhà, rồi cho lợn ăn. Cô ra vườn nhặt cỏ, tưới rau. Rồi cũng đôi tay khéo léo ấy nấu những món ăn cho bà lão…

Đang tải...

Bài mới

loading...

Bình luận