Kể chuyện “Ông lão đánh cá và con cá vàng” bằng thơ
Đề bài : Kể chuyện “Ông lão đánh cá và con cá vàng” bằng thơ.
Bài làm
Ngày xưa có một túp lều
Của ông bà lão vốn đều siêng năng
Ông lão đánh cá thật hăng
Bà lão kéo sợi băng băng ở nhà
Một ngày sóng lớn ngoài xa
Ông lão kéo lưới, lưới tha toàn bùn
Ông nghĩ : Chẳng lẽ ăn bùn
Chắc cá sợ sóng ùn ùn ngoài xa
Rồi ông lùi bước lấy đà
Mong cho quăng lưới ra xa, xa nhiều
Nhưng mà trời vẫn chẳng chiều
Tôm cá không thấy, chỉ nhiều rong rêu
Ông lại quăng lưới thật đều
Làm sao để được về lều ăn ngon
Thế rồi được cá vàng con
Ông nhìn thấy cá tí hon mà buồn
Cá liền cất tiếng kêu luôn:
“Ông ơi, ông chớ có buồn vì tôi
Muốn gì chỉ cần bảo thôi
Cá đánh không có thì tôi xin đền”
Ông nghe liền thấy lòng mềm
Thả ngay chú cá chẳng thêm điều gì
Về vợ hỏi: “Gặp chuyện chi ?”
Ông kể hết, chẳng giấu đi chút nào
Chẳng ngờ mụ vợ thét gào :
“Máng lợn bị vỡ tại sao không đòi ?”
Ông rạ biển gọi: “Cá ơi”
Cá nghe gọi, hỏi rằng : “Ông cần gì ?”
“Cá chọ cái máng lợn đi”
Ông lão tội nghiệp tỉ tê cá vàng
Cá vàng đáp ngắn gọn gàng :
“Đừng lo, sẽ có mạng đàng hoàng ngay”
Ông về, mụ vợ vung tay :
“Lều cũ đã nát, phải thay căn nhà”
Tội thay cho cái thân già
Lại phải xin cá căn nhà thật to
Biển xanh nổi sóng hơi to
Cá vàng liền nói: “Đừng lo, hãy về”
Mụ vợ lại mắng thật ghê :
“Phu nhân nhất phẩm, hả hê lòng bà !”
Ông lại lóc cóc đi ra
Biển giận dữ gọi phong ba đến cùng
Ông nói: “Vợ tôi phát khùng
Phải được nhất phẩm tột cùng mới an”
Cá vàng an ủi đừng buồn
Về ông bị đuổi xuống chuồng ngựa hôi.
Nhưng chỉ được ít tuần thôi
Mụ vợ chửi lão, lôi thôi ăn đòn
Ông chẳng biết làm gì hơn
Đành quay ra biển, cá con hỏi liền
Ông kể trong lòng chẳng yên
Biển xanh nổi sóng liên miên chẳng dừng
Về nhà, vợ đuổi thật thương
Đúng là vợ lão không còn lương tâm
Vài tuần lại thét, lại gầm “Cho tao làm con: Long Vương đứng đầu”
Dông tố thổi bay căn lầu
Ông lão gặp cá, âu sầu nói ngay
Cá vàng lặn xuống… thật gay ! Ông lão chờ mãi mới quay trở về
Ô kìa, lại cảnh nhà xưa
Còn đâu cung điện, bò bê đầy chuồng
Chỉ còn bà lão ngồi buồn
Tham lam là thế, mất luổn hết rồi.
Tô Duy
(Trrường THCS Trưng Vương)
Xem thêm
Trackbacks