Kể chuyện : Kể chuyện đã nghe đã đọc – Tiếng Việt 4

Đang tải...

A – Mục tiêu bài học

      – Rèn kĩ năng nói: Biết kể tự nhiên bằng lời của mình một câu chuyện đã được nghe, được đọc nói về một ước mơ đẹp hoặc ước mơ viển vông, phi lí. Hiểu nội dung ý nghĩa của câu chuyện.

      – Rèn kĩ năng nghe: Nghe bạn kể biết nhận xét lời kể của bạn.

B – Tìm hiểu nội dung (Hướng dẫn kể chuyện)

      Đề bài: Hãy kể một câu chuyện mà em đã được nghe, được đọc về những ước mơ đẹp hoặc những ước mơ viển vông, phi lí.

      Tìm hiểu đề bài: Những từ ngữ cần chú ý: được đọc, được nghe, ước mơ đẹp, viển vông, phi lí.

1. Tìm những câu chuyện về ước mơ:

a. Những ước mơ đẹp.

Bài tham khảo

Cô bé bán diêm

      Trong cuộc sống có nhiều mảnh đời bất hạnh, thế nhưng dù khó khăn, đói khổ con người vẫn mơ ước về một ngày mai tốt đẹp cho dù mơ ước đó không thể thực hiện được. Câu chuyện mà tôi kể cho các bạn nghe nói về số phận bất hạnh của một cô bé. Câu chuyện được bắt đầu như sau:

      “Vào một đêm giao thừa, giữa những cơn gió ào ạt, giữa trời băng giá lạnh buốt, có một cô bé đầu trần, chân không mang giày đi ra ngoài đường. Sáng nay khi ra khỏi nhà, bé mang một đôi dép cũ nhưng quá rộng. Cô bé đã để mất dép khi tránh đoàn xe chạy trước mặt. Khi xe chạy qua, bé tìm lại dép thì thấy một thằng vừa chạy vừa cười, tay nắm chiếc dép của bé, còn chiếc kia bị xe nghiền nát.

      Thế là cô bé bất hạnh không có gì để che đôi bàn chân bé nhỏ. Trong túi cũ kĩ của bé đựng đầy diêm và tay bé còn cầm thêm một hộp. Nhưng hôm nay là đêm cuối năm, mọi người đều vội vã, không ai dừng lại để xem thái độ cầu khẩn van xin của cô bé. Ngày hết, cô bé không bán được hộp diêm nào. Run rẩy vì lạnh, vì đói, cô bé vẫn lang thang khắp các nẻo đường. Những bông tuyết rơi xuống phủ đầy trên mái tóc của bé. Đen sáng khắp các cửa sổ: hầu như nhà nào cũng tỏa ra mùi ngỗng quay thơm ngon. Đêm nay là giao thừa mà!

      Kiệt sức vì mệt, bé ngồi xuống, nép mình vào góc tường, co hai chân lai nhưng mỗi lúc bé càng thấy rét hơn. Tuy nhiên bé không dám về nhà nếu không bán được ít bao diêm. Nếu về nhà mà không có một đồng xu nào thì bố đánh chết.

      Hai bàn tay nhỏ xíu của bé lạnh cóng. Bé tự nhủ: “Nếu mình quẹt một que diêm, một que thôi có sưởi ấm được mấy ngón tay không nhỉ?” Thế là bé quẹt một que. Lửa bùng lên mới tuyệt diệu làm sao! Bỗng bé thấy như mình đang đứng trước một lò sưởi lớn bằng gang. Bé đưa hai bàn chân ra để sưởi ấm, khi ngọn lửa nhỏ nhoi thình lình tắt đi, lò sưởi biến mất và cô bé ngồi đấy, tay cầm miếng que diêm đã tắt hẳn.

      Cô bé quẹt que diêm thứ hai: ánh lửa chiếu lên bức tường, bức tường trở nên trong suốt. Trong nhà bàn ăn đã dọn ra, khăn trải trắng tinh, trên bàn là một cái đĩa lớn bằng sứ đẹp lộng lẫy. Giữa cái đĩa là một con ngỗng quay, quanh con ngỗng sắp nhiều mứt táo ngon lành. Nhìn kìa, con ngỗng bắt đầu di chuyển đến trước mặt cô bé đáng thương, trên ngực nó có cái dao và cái nĩa. Và rồi không có gì hết: ngọn lửa phụt tắt.

      Bé quẹt que diêm thứ ba. Bé thấy trước mặt mình một cây Nôen đẹp rực rỡ. Trên cành cây xanh, lóng lánh hàng ngàn ngọn đèn màu: khắp nơi treo đầy những thứ đẹp lạ lùng. Bé đưa tay để lấy món ít đẹp nhất: lửa tắt. Cây Nôen như bay lên trời và đèn như biến thành sao: chỉ có một cái tách bay ra, bay xuống mặt đất tạo thành một tia lửa.

      – Thế là có người sắp chết rồi – bé tự nói. Bà ngoại của bé – người duy nhất thương yêu bé – vừa mới chết cách đây không lâu lắm, có nói với bé rằng khi có một ngôi sao băng, thì ở dưới đất sẽ có linh hồn hiện lên thiên đàng. Bé quẹt thêm một que diêm nữa: ánh sáng bùng lên thật lớn, và bà ngoại bé hiện ra.

      – Bà! – bé la hét lên – Bà, bà dẫn cháu theo với. Ôi! Bà bỏ cháu lại mất khi cây diêm tắt, bà sẽ biến mất như cái lò sưởi ấm áp, như con ngỗng quay ngon lành, như cây Nôen rực rỡ. Cháu van bà, đừng bỏ cháu lại, hãy mang cháu theo.

      Rồi bé quẹt que diêm khác, rồi que khác và quẹt hết cả hộp quẹt, để thấy được bà ngoại lâu hơn. Bà ôm bé vào lòng, đưa bé lên cao, đến một nơi không có đói rét, không có buồn phiền: đó là trước ngài Thiên Chúa.

      Sáng hôm sau, khách qua đường thấy trong góc tường thi thể của cô bé có đôi má đỏ và đôi môi như đang mỉm cười. Bé chết vì giá rét trong đêm giao thừa, giữa cảnh hạnh phúc vui sướng của biết bao nhiêu người khác. Bé nắm trong bàn tay bé bỏng những gốc que diêm đã cháy của cả một hộp quẹt.

      Thật ngốc quá trời ơi! – một người lạnh lùng nói – Tại sao con bé lại có thể tin tưởng thứ ấy có thể sưởi ấm nó được chứ? Những người khác khóc cho thân phận đứa bé; khóc là vì họ không biết những thứ đẹp đẽ mà cô bé đã thấy trong đêm cuối năm. Họ không biết rằng, nếu trước đó bé có đau khổ đi chăng nữa thì bây giờ bé cũng đang sung sướng được nằm trong vòng tay của bà ngoại.”

      Câu chuyện thật đau lòng phải không các bạn, nhưng trước khi chết, cô bé đã mơ thấy một cuộc sống sung sướng, hạnh phúc khi được ở bên bà ngoại. Tôi cầu chúc cho cô bé sẽ có một cuộc sống như ước mơ của mình,

b. Những ước mơ viển vông, phi lí.

Bài tham khảo

Ước mơ viển vông, phi lí

      Trong cuộc sống, không có gì sung sướng hơn là có một nghề giỏi trong tay để nuôi sống mình và giúp ích mọi người, đừng có những ước mơ viển vông khi mà mình không có điều kiện hoặc không thể đạt được. Đó cũng chính là ý nghĩa của câu chuyện Ba bông hoa với ba điều ước mà tôi muốn kể cho các bạn nghe. Câu chuyện được bắt đầu như sau:

      “Ngày xưa, ở buôn nọ có một cậu bé tên là Rít. Rít mồ côi cha mẹ, được bác thợ rèn đem về nuôi. Chẳng bao lâu, cậu đã biết kéo bễ giúp cha nuôi rèn cuốc, dao cho bà con trong buôn.

      Cha nuôi của Rít là người thợ tài giỏi được nhiều người yêu mến. Thấy Rít chăm chỉ, siêng năng nên truyền tất cả mọi điều hay trong nghề cho con. Rít cặm cụi học cha.

      Ít lâu sau, người cha qua đời. Rít rất buồn, đi lang thang trong rừng không biết làm gì.

      Một hôm, Rít đang đi bỗng nghe thấy có tiếng gọi đằng sau. Quay lại, Rít thấy một ông già tay chống gậy, tóc bạc phơ, đôi mắt sáng như sao. Đặc biệt là trên chiếc gậy của ông cụ lại nở rất nhiều bông hoa đẹp, hương thơm ngào ngạt. Ông cụ đến gần Rít xoa đầu, vỗ vai cậu bé rồi hỏi: “Sao cháu lại đi lang thang trong khu rừng này?”

      Rít buồn rầu thưa:

      – Thưa ông, cha cháu là bác thợ rèn nổi tiếng nhất vùng này. Nay cha cháu mất rồi, cháu buồn quá.

      – Thế cháu có muốn trở về làm thợ rèn như cha cháu không?

      – Thưa ông, cháu không muốn. Nghề ấy vất vả lắm.

      – Ừ! Nếu vậy, ông cho cháu ba bông hoa, mỗi bông hoa ứng với một điều ước. Cháu muốn ước điều gì thì chỉ cần tung bông hoa lên sẽ được như ý.

      Ông lão đưa cho Rít ba bông hoa rồi biến mất. Rít cầm hoa tiếp tục đi. Bỗng Rít nhớ lại lời cha kể, trên đời chỉ có vua là giàu có nhất, nhà cao cửa rộng nhất, quần áo sang trọng nhất. Rít cầm bông hoa và tự nhủ: “Ồ thế thì tội gì ta không làm vua”. Rít liền tung bông hoa thứ nhất lên. Trong nháy mắt mọi thứ đều thay đổi. Rít ở trong cung điện lộng lẫy, quần áo sang trọng, kẻ hầu người hạ… Nhưng chỉ mấy ngày sau, Rít cảm thấy chán vì thấy mình ăn không ngồi rồi. Rít nghĩ: “Thôi, chẳng làm vua nữa, chán lắm.”

      Bỗng Rít trở lại nghèo như trước. Trên đường Rít lại gặp một người đi buôn giàu có, Rít liền tung bông hoa thứ hai lên và nói: “Ta phải được hơn thế!” Dứt lời mọi điều ước của Rít đã trở thành sự thật, Rít rất hả hê với mọi thứ của mình. Nhưng từ khi có của, Rít lại luôn cảm thấy thấp thỏm, nơm nớp lo sợ bị mất trộm.

      Rít lại nghĩ: “Thế ra có của rồi cũng chỉ những lo là lo! Thôi ta chả thích giàu có nữa.”

    Rít lại trở lại cậu bé nghèo khổ, trong tay chỉ còn lại một bông hoa. Rít nhìn lên trời, thấy những đám mây đủ màu rực rỡ lơ lửng đuổi nhau. Rít thèm được bay bổng lên trời. Rít tung nốt bông hoa cuối cùng. Bây giờ Rít ở giữa những đám mây ngũ sắc. Rít tha hồ ngắm cảnh trên trời dưới biển. Ngày đêm cứ bay bổng mãi, Rít cảm thấy chán và nghĩ: “Thôi, chẳng bay nữa, trở về thôi.” Rít lại trở về mặt đất.

      Qua bao nhiêu phiêu bạt, Rít bỗng thấy nhớ quê hương, nhớ túp lều với đôi bễ lò rèn của cha. Rít quyết trở về. Nghe tin Rít đã trở về, bà con gần xa kéo đến chúc mừng cậu bé. Từ già đến trẻ, ai ai cũng khuyên Rít hãy giữ nghề cũ của cha.

      Lò bễ đã lâu tắt ngấm, nay lại đỏ lửa, ngày đêm vang tiếng búa đe. Tất cả những điều hay trong nghề được cha truyền cho, Rít đều mang ra dùng. Bà con trong vùng đều yêu mến Rít. Rít cảm thấy cuộc đời thật sung sướng.

2. Học sinh tự làm.

3. Học sinh tự làm.

Đang tải...

Related Posts

loading...

Bình luận