Đề 74: Viết bài văn về từ mà em cho là đẹp nhất trong tiếng Việt – Phát triển kỹ năng làm bài văn chọn lọc 9

Đang tải...

Từ đẹp nhất trong tiếng Việt

ĐỀ 74:

“Mother” là từ đẹp nhất trong tiếng Anh.

Đó là kết quả cuộc khảo sát của Hội đồng Anh với khoảng 7000 người học tiếng Anh ở 46 quốc gia và hơn 35.000 người bình chọn qua vvebsite http://www.britishcouncil.org.
Và “Mother” (mẹ) là từ đứng đầu trong danh sách 70 từ được chọn.

Theo giải thích của các bình chọn thi khi nghĩ về “Mother”, ai cũng đều mỉm cười hạnh phúc và nhớ đến người phụ nữ mà mình yêu quý, người dẫn dắt đến cuộc sống yên bình.

(Báo Thanh Niên ngày 1-11-2012)

Nếu được chọn từ đẹp nhất trong tiếng Việt em sẽ chọn từ nào? Hãy viết bài văn về từ mà em cho là đẹp nhất ấy.

 

BÀI LÀM THAM KHẢO

“Cuộc sống là câu chuyện cổ tích kì diệu nhất”.

Andersen, nhà văn vĩ đại đã viết nên tuổi thơ cho bao đứa trẻ trên thế giới đã từng phát biểu như vậy. Vâng, cuộc sống quả thật là một câu chuyện thần tiên nhiệm màu với bao điều bất ngờ. Chính cuộc sống là sự mở đầu cho mọi thứ, là bắt nguồn của mọi tinh hoa, là cội nguồn của sự phát triển. Nhưng chính cuộc sống cũng khởi đầu cho gian lao, cho thử thách và cho những cám dỗ. Có lẽ vì vậy, “cuộc sống” đã trở thành một từ có vẻ đẹp cao quý nhất, một vẻ đẹp hoàn hảo mà không hoàn hảo, một vẻ đẹp mà chỉ có số ít người trải qua nó mới có thể cảm nhận được.

“Cuộc sống” tưởng chừng như hoa mĩ và phức tạp nhưng lại thật đơn giản. À không, là quá đơn giản so với bản chất thật của nó. Cuộc sống chính là thứ mà mọi sinh vật sở hữu. Từ mầm non đang hé dần chiếc lá đầu tiên, đến cây cổ thụ già đã đi qua bao nhiêu đời người. Từ con kiến gió nhỏ bé ngày ngày làm chúng ta bực mình vì gây ngứa đến con cá voi vĩ đại ngự trị đáy đại dương. Những thứ chúng ta tưởng như vô tri, ngu ngốc và phiền nhiễu, chúng cũng có cuộc sống. Mọi sinh vật đều được ban tặng cho cuộc sống. Con người cũng vậy, cũng là một phần của thiên nhiên, của tạo hóa, nên cũng được trao cho món quà quý giá ấy. Cuộc sống tồn tại ở mọi nơi, mọi thời điểm. Ở dưới nước, trên không, trên mặt đất. Quá khứ, hiện tại, tương lai. Tất cả đều có sự có mặt của cuộc sống. Mọi hoạt động hít thở, ăn uống, chạy nhảy đều xảy ra do có cuộc sống. Bạn có thể là bất kì sinh vật nào, đẹp hay xấu, khỏe mạnh hay yếu ớt, thông minh hay khờ khạo. Bạn có thể ở bất kì đâu vào bất kỳ thời điểm nào. Quan trọng ở chỗ, như William Shakespeare đã viết:

“Tồn tại hay không tồn lại. Đó mới là vấn đề. ”

Miễn là bạn tồn tại, bạn sẽ được nhận cuộc sống dù muốn hay không:

“Mặt trời mỗi ngày đều mới”

Cuộc sống cũng như mặt trời trong câu nói của Heraclitus, mỗi ngày đều có cái mới, những cái khác biệt, những cái góp phần viết nên con người bạn. Mỗi ngày, cuộc sống đều có sự thay đổi, dù nhỏ bé, dù to lớn. Cho dù là cùng làm một việc như cái cách bạn làm hôm qua và cách bạn làm hôm nay ắt sẽ khác biệt, cho dù rất mờ nhạt. Chúng ta không bao giờ làm một việc cùng một cách thức, cùng một trạng thái quá một lần trong đời. Nhưng chúng ta ít ai nhận ra điều đó nên cứ than vãn sao cuộc sống giống như một con tắc kè hoa. Nó thay đổi sắc thái xoành xoạch ngẫu nhiên theo môi trường xung quanh. Không bao giờ, cuộc sống trở lại chính xác trạng thái mà nó đã đi qua. Đó chính là một trong những điều làm cho hai chữ “cuộc sống” trở nên rất thú vị. Bạn có thể lựa chọn, ngồi đó than thở rằng, sao ngày nào cũng như ngày nào. Hoặc làm mọi việc một cách hết mình khi biết rằng đây là cơ hội duy nhất và cuối cùng của mình để làm việc đó theo cách này, tùy bạn, nhưng hãy nhớ lời khuyên này của Ciel Phantomhive, một nhân vật trong bộ truyện tranh Nhật Bản nổi tiếng “Hắc quản gia”:

“Một thử đã mất đi sẽ không thế nào có lại được”.

Vậy đấy, cuộc sống cứ như cô nàng thời trang không bao giờ mặc lại một bộ hai lần. Sự thay đổi liên hồi ấy đã tạo nên bản chất của cuộc sống, cái bản chất sâu thẳm được giấu kín, kín đến nỗi hiếm ai nhận ra. Cái bản chất của một đồng xu: Hai mặt.

Có những giây phút mà ta tưởng chừng như không có thật. Nó quá đẹp, quá hoàn mỹ, quá cao cả. Như tình yêu thương chẳng hạn. Tình yêu thường có mặt trong trái tim của mọi sinh vật và được cảm hóa bởi tình yêu thương là bản năng của mọi sinh vật. Một ví dụ điển hình là cô bé 6 tuổi trong tiểu thuyết “Đêm tối và ánh sáng”. Có ai ngờ rằng một cô bé bị mắc chứng bệnh tâm lý mà có thể nhờ được giáo dục trở thành một thiên tài? Chính nhờ tình yêu thương của cô giáo mà cô bé ấy mới có ngày được tốt đẹp. Hay con quái vật trong truyện cổ tích “Người đẹp và quái thú”? Liệu có ai đoán sau lớp quái vật là chàng hoàng tử tuấn tú? Chính nhờ tình yêu của nàng Bell mà chàng mới được như vậy. Nhưng không chỉ tình yêu thương mà cuộc sống còn có muôn vàn điều tốt đẹp: ý chí vươn lên, bản chất riêng của cá nhân, lòng biết ơn, vị tha,… và vô số những điều khác. Chúng đều xuất phát từ tình yêu thương: yêu bản thân, yêu người khác, yêu giấc mơ và yêu sự bình yên. Và hơn cả, chúng đều là một phần của cuộc sống này.

Nhưng cuộc sống đâu chỉ có vậy. Nếu chỉ đầy rẫy hạnh phúc thì đẹp và trong trắng, thật đấy, nhưng chán ngán và vô vị lắm. Phải có những khó khăn, những xấu xa, những ti tiện thì con người mới có thứ gọi là ước mơ, gọi là khao khát. Bản chất cuộc sống mà. Con dao hai lưỡi mà. Đến cả bông hồng nở tuyệt đẹp kia mà còn có gai. Đến cả bông tuyết trắng rơi tưởng chừng như không có khuyết điểm mà còn lạnh giá. Nếu như không có đau thương thì làm sao con người có thể vui vẻ? Có một danh nhân đã nói: “Con người là quả lắc giữa nước mắt và nụ cười.” Như con chim trong tiểu thuyết “Tiếng chim hót trong bụi mận gai”, chính vì nỗi đau đến chết khi đâm thẳng tim vào gai nhọn mới có thể cất tiếng hót đến cả họa mi và sơn ca phải ghen tị. Vâng, cuộc sống là thế, nhẫn tâm, lạnh lùng lắm! Nhưng chính cái nhẫn tâm, lạnh lùng ấy mới đi chung với những điều tốt đẹp khác để tạo nên vẻ đẹp cuộc sống cao cả: hoàn hảo mà không hoàn hảo.

Đẹp lắm, cuộc sống à? Nhưng cớ sao có những kẻ lại chối bỏ nó? Cớ sao có những kẻ lại cướp nó đi từ những sinh vật khác? Hằng ngày đọc báo, cứ thi thoảng lại thấy một vụ án: tự tử, giết người, chặt cây, săn bắn lậu, thực phẩm có chất độc,… Khi làm những điều đó, con người liệu có dừng lại dù chỉ một phút để nghĩ về hậu quả chưa? Con người liệu đã đặt mình vào sinh mệnh mình sát hại hay những người chịu ảnh hưởng? Những sinh viên tự tử do thất tình; trùm khủng bố đánh bom vào tòa tháp đôi ngày 11/9, Lê Văn Luyện, sát hại một gia đình vì vàng, Hitler gây nên chiến tranh thế giới thứ hai; gã thợ săn bắn chết con voi con trong rừng; hàng loạt lâm tặc chặt gỗ, những vụ án trên trông có vẻ lộn xộn nhưng chúng đều mang cùng một tội ác: Cướp đi cuộc sống. Vì điều gì? Vì niềm tin tôn giáo? Vì thất vọng? Vì niềm tin chính trị? Vì vật chất? Xin thưa rằng một khi cuộc sống không tồn tại thì những thứ ấy là vô nghĩa. Bản thân chết đi thì sẽ chẳng nhận gì khác từ người mình yêu ngoại trừ sự thương hại. Đánh bom chẳng giúp tôn giáo thêm vẻ vang, chiến tranh chẳng giúp đất nước phát triển và giết người chẳng làm cho họ giàu lên. Chỉ bị gắn mác kẻ sát nhân. Giết thú? Chặt cây thì sao? Ừ thì lợi nhuận thì đầy nhưng con cái họ tương lai sẽ biết gì về động vật khi chúng đã bị họ tàn sát và chúng sẽ lấy gì để thở khi oxy từ những cánh rừng bị tàn phá đã không còn tồn tại? Quả là câu hỏi nan giải? Vậy tự hỏi bản thân đi, liệu có gì đáng để tước đi cuộc sống của bản thân và những sinh vật xung quanh không?

Cuộc sống đẹp quá! Đẹp đến nỗi có thể trải nghiệm nó hoàn toàn là một thử thách to lớn. Phải sống sao để tận hưởng hết hương vị của đời? Tận hưởng cả đắng, cả cay, cả ngọt, cả mặn? Hãy cứ sống hết mình, sống như câu nói:

“Hãy sống như thể ngày mai bạn sẽ chết”.

Hãy cứ sống, sống không chỉ vì bản thân mà còn sống vì người khác:

“Sống trong đời sống, cần có một tấm lòng

Để làm gì, em biết không ?

Để gió cuốn đi !”

Hãy cứ sống, sống để quan sát cuộc đời xung quanh bởi Sinbad, chàng thủy thủ nổi tiếng trong huyền thoại rằng:

“Cuộc đời là một chuyến phiêu lưu”.

Đó chính là cách sống sao cho không bất kì giây nào của cuộc sống bị lãng phí. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ chủ quan của cá nhân tôi. Đây là cuộc sống của bạn. Bạn sở hữu nó hoàn toàn và chỉ có bạn mới là người quyết định phải làm gì với cuộc sống của mình. Xin hãy quyết định sao cho để không chỉ bản thân bạn mà những người xung quanh sẽ không thấy hối hận và mãi mãi nuối tiếc quá khứ! Xin hãy biến chữ “cuộc sống” vốn đã đẹp thành một thứ vĩ đại và tuyệt vời hơn nữa!

     “Bởi cuộc sống là một món quà”.

(Bài làm của HS)

>> Xem thêm Đề 75:  Suy nghĩ về câu nói Người ta không biết trọng cái thực lực mà muốn trông cậy về cái vận may thì chí khí cũng đã kém rồi huống chi là cái vận may không mấy khi được gặp” tại đây.

Đang tải...

Related Posts

loading...

Bình luận