Phát biểu cảm nghĩ về tuổi ấu thơ đi học qua một thứ quà tuổi thơ – Ngữ Văn 7 nâng cao

Đang tải...

Ngữ Văn 7 nâng cao

CÁC ĐỀ VĂN BIỂU CẢM

Đề số 15

Phát biểu cảm nghĩ về tuổi ấu thơ đi học qua một thứ quà tuổi thơ.

Bài viết số 1

Là học sinh, ai chẳng thích ăn quà. Những thứ quà vừa túi tiền, lại thơm ngon ; nhưng thú vị nhất vì nó được thưởng thức cùng bạn bè. Riêng tôi, tôi rất thích món ô mai ngũ vị.

Nói đến ô mai thì nhiều loại lắm, có loại tôi còn chưa biết tên gọi, và có thể còn chưa được thưởng thức. Cứ đi qua phố Hàng Đường thì biết, có những nhà hàng chuyên làm ô mai nổi tiếng nhiểu đời được gọi là “gia truyền”. Nhìn các lọ bày trong các tủ kính đã thấy mê li. Bạn bè tôi chúng nó hay ăn ô mai sấu, ô mai mơ… Tôi thích ô mai ngũ vị vì nó tập trung nhiều cảm giác ngon pha trộn : từ chua, cay, tới mặn, ngọt và cả cảm giác đắng của quả mai. Vì sao từ quả mai đăng đắng ấy lại sinh ra nhiều thứ vị ngon thế ? Tôi cũng có tìm hiểu và biết được : đó là cả một quy trình chế biến công phu và khéo léo của người làm ô mai.

Tôi thích loại ô mai này vì thứ nhất là do cảm giác của cá nhân tôi. Song nó còn vì nhiều lẽ nữa. Thứ hai là vì nó rẻ. Thứ ba là vì cùng ăn với bạn thì vui. Theo giá hiện hành chỉ có 100 đồng một quả ô mai thôi.

Tôi cứ bật cười nhớ một lần : Hội sáu thằng chúng tôỉ đều thèm ô mai. Vậy trong túi tôi chỉ có 500 đồng, còn chúng nó đều nhẵn túi Thế là phải năn nỉ cô bán hàng “khuyến mại” một viên cho đủ sáu. Mua xong, cả lũ bảo nhau phải ngậm để tận hưởng vị ngon, chứ nhai hoặc nuốt nhanh giống “bác Trư Bát Giới” thì khồng thấy hết cảm giác ngon và cảm giác vui.

Có hôm, thằng Đức Phương trong “hội” bị ho. Cả lũ lại góp tiền mua ô mai. Hôm ấy lại may, đứa nào cũng có tiền, đứa thì 100 đồng, đứa thì 200 đồng, đứa “giàu nhất” có một nghìn đồng… Hôm ấy, thật lạ. Không hiểu vì ăn nhiều ô mai, hay do vui tình bạn mà thằng Đức Phương đỡ ho hẳn (vì hôm trước nó ho như “cuốc kêu”, khiến cả lớp vừa thương nó, vừa khó chịu). Nhưng chắc ở nhà mẹ nó cũng tống thuốc ho cho nó nữa.

Lại có lần, thằng Tuấn và thằng Hưng trong nhóm tôi cãi nhau do bất đồng về một vấn đề. Vậy mà khi tôi xoè gói ô mai mới mua ra, chúng lại tươi cười ăn ô mai và hẹn nhau “Mai nói tiếp nhé, ăn đã…”. Nhưng ngày mai chúng nó cũng quên việc tranh luận luôn.

Vậy đấy, quà tuổi thơ của tôi ngày đi học ấu thơ là thế ! Giờ đây đã sang năm thứ bảy của cuộc đời học sinh phổ thông, vậy mà mỗi lần có dịp ăn ô mai ngũ vị, tôi lại nhớ lũ bạn da diết. Có đứa còn đang học lớp Bảy với tôi, nhưng có đứa đã xa tôi (vì nhiều lí do). Chắc chắn thức quà ô mai ngũ vị của tôi đều nhắc chúng tôi nhớ về nhau.

(Bài của Nguyễn Hải Trường, lớp 71, có sửa chữa)

Bài viết số 2

Không hiểu vì lí do gì mà bọn con trai và con gái lớp tôi đều “mê” món “cóc dầm đường ớt”. Mới nghe, “các cụ của mọi nhà” đều trợn mắt kinh hoàng, tưởng chúng tôi ăn gỏi cóc nhái. Chết cười. Các bạn ơi ! Đó là quả cóc – một thứ quả ngon của Nam Bộ ấy mà ! Thế mà tuổi thơ Hà Nội bọn tôi yêu thắm thiết đấy. Xin kể đôi điều về tình yêu tuổi học trò ấu thơ ấy…

Hôm ấy, tôi có một nghìn trong túi, cũng chưa dự định mua gì. Nhưng đi qua hàng cóc dầm, sấu dầm thì không bước qua nổi. Thế là cô bán hàng làm cho một bọc, đã cắt từng miếng ngon lành. Không quên lấy gói muối, ớt bột trộn. Bọn con gái đang túm tụm ở cuối lớp trò chuyện rôm rả. Tôi kiêu hãnh cao giọng : “Ai ăn “cóc chết” thì ra chỗ tớ. Đã xẻ “thịt cóc” làm nhiều mảnh rồi đây ! Muối ớt đây ! Ngon tuyệt !”. Thế là bọn nó ùa đến chỗ tôi, nhưng tiếng chuông truy bài đã vang lên. Thế là cả bọn đành mang bộ mặt thèm thuồng, khao khát về chỗ của mình, đợi giờ ra chơi.

Thế là có chuyện đã xảy ra. Cái Hoa (có biệt danh là “thùng phi di động”) đã không chờ đợi nổi. Đã vào tiết hoạ 15 phút rồi, cả lớp đang vẽ. Bỗng nó chuyển cho tôi một tờ giấy với dòng chữ : “Chuyển cho tao một miếng cóc chết, cho cả muối ớt vào, tao thèm không chịu nổi nữa rồi”. Đau lòng làm sao, thầy Khiển dạy hoạ đã đi lại chỗ tôi. Cầm tờ giấy viết của cái Hoa, thầy đọc và may sao không thấy thầy nói gì. Tôi sợ hết hồn.

Giờ ra chơi đã đến. Không chỉ bọn con gái, mà cả bọn con trai – đều đến chỗ tôi xin miếng cóc dầm. Nhớ lại lúc ấy tôi vừa hoảng, vừa vui. Chao ôi ! Chúng nó đông như kiến cỏ. Mỗi đứa một miếng. Cái Hoa nhanh tay được hai miếng, nhưng chấm nhầm vào gói ớt bột chưa trộn muối, bị một trận cay điên người. Thế mà vừa xuýt xoa cay, nó lại vừa nói : “Không sao ! Không sao ! Càng “ke” càng ngon !” làm cho cả lớp được một trận cười chảy nước mắt…

Giờ đây, đã ba năm trôi qua, cứ mỗi lần mùa cóc về, tôi lại nhớ lũ bạn nghịch ngợm thời tuổi thơ da diết. Lớp tôi đang học đây cũng rất vui, nhưng chúng tôi đã lớn hơn rồi. Xin tạm biệt nhé, kỉ niệm tuổi ấu thơ…

(Bài của Hoàng Nhật Anh, lớp 71, có sửa chữa)

Bài viết số 3

Chả hiểu làm sao, cái quả đỏ chót, xinh xắn, mọng nước chua chua ngọt ngọt, ngon đến vậy lại tên là nhót. Vâng, các bạn ạ. Tuổi ấu thơ của tôi đã gắn liền với thức quà mùa hè : quả nhót.

Cái quan trọng nhất với chúng tôi là nhót rất rẻ. Chỉ cần năm trăm đồng hoặc một nghìn đồng là chúng tôi đã có món quà chung vui rồi. Nhưng phải có muối tình trộn ớt bột đấy, mới lên vị được.

Trước khi ăn nhót, bọn tôi thường bảo nhau mài cho hết lớp phấn màu trắng lấm tấm ngoài vỏ quả nhót. Nếu không biết, cứ ăn một cách “hoang sơ” là sẽ đắng đấy. Cũng xin tiết lộ, nhưng các bạn đừng cười nhé : Chúng tôi toàn mài nhót vào ống quần đang mặc, cho tiện. Kể hơi mất vệ sinh. Nhưng ai ăn nhót chẳng làm thế. Quần cũng là vải, chứ có gì mà mất vệ sinh ! Do cảm giác hết. Mài xong, quả nhót đỏ lựng, hấp dẫn như đôi môi em bé còn hơi sữa. Nếu không muốn mài phấn trắng bên ngoài, bạn phải bóc vỏ quả nhót. Mà bóc vỏ thì rất lâu. Chắc bạn không kiềm chế được “nỗi thèm”.

Thế rồi kì diệu làm sao, nhà cái Huyền lại có một cây nhót, quả rất sai. Suốt , mùa nhót, cái Huyền đều mang cái thức quà “hấp dẫn” ấy đến lớp trong cài túi ni lông và gói muối ớt. Cũng từ đấy, nó có biệt danh “Huyền nhót” rất ấn tượng…

Tôi đã lên lớp Bảy. Cứ mỗi khi mùa hè trở về, nhìn những quả nhót chín đỏ, tôi lại nhớ bạn, nhớ lớp xưa. Có lẽ, sẽ còn là mãi mãi nỗi nhớ này.

(Bài của Nguyễn Thạnh Bình, lớp 7I, có sửa chữa)

Xem thêm chi tiết và tải về file word tại đây. 

=> Xem thêm: “Đời sống của chúng ta sẽ bị tổn hại rất lớn, nếu chúng ta không có ý thức bảo vệ môi trường sống” – Ngữ Văn 7 nâng cao tại đây. 

Đang tải...

Related Posts

loading...

Bình luận