Đề tài của cuộc thi viết thư Quốc tế UPU lần thứ 32 – Ngữ Văn 7 nâng cao

Đang tải...

Ngữ Văn 7 nâng cao

CÁC ĐỀ VĂN NGHỊ LUẬN

Đề số 29

Tôi viết thư trao đổi với bạn làm thế nào chúng ta có thể xây dựng một tương lai tốt đẹp hơn. (Đề tài của Cuộc thi viết thư Quốc tế UPU lần thứ 32)

Bài viết số 1

Hà Nội, mùa đông năm 2002

Ngày 25 tháng 12

Vân xa nhớ !

Thế là đã một mùa Giáng sinh chúng mình cách xa nhau. Mình còn rất nhớ hôm chia tay cậu, trời cũng lạnh như thế này, hai đứa chất lên người bao nhiêu là áo mà vẫn rét run. Thế nhưng cảm giác nắm tay giữa hai đứa lại ấm vô cùng. Cái

phút giây ấy, mình không thể quên được… Và giờ đây, khi hình bóng ông già Nô-en đã trở về khắp đường phố Hà Nội, mình lại nhớ cậu vô cùng (chắc cậu nhận được quà của mình rồi nhỉ ?). Bây giờ, mình lại gấp gáp viết thư cho cậu. Đúng là gấp gáp thật ! Không biết là gấp gáp do xúc động muốn tâm tình với cậu ngay hay là do đang bận ôn thi học kì I !

Vân yêu quý ! Cậu và gia đình cậu vẫn khoẻ chứ ? Thành phố biển Nha Trang thơ mộng mùa này chắc tĩnh lặng ? Lại một vẻ đẹp khác của Nha Trang, đúng không ? (Chắc lại cười rồi). Bố mẹ cậu vẫn đi làm đều chứ ? Thằng “Cún” nhà cậu có còn nghịch như xưa không ? vẫn đáng yêu chứ ? Thế còn cậu thì thế nào ? Vẫn tốt chứ ? Còn bọn mình và gia đình mình ư ? Thật sự nhé : vừa bình thường lại vừa có phần không bình thường. Cậu đừng hoảng lên vội nhé ! Để mình nói cho cậu hiểu.

Vân thân thiết của mình ! Vân còn nhớ cô Hoa, bạn thân của mẹ mình mà mình đã kể cho cậu nghe chứ ? Đau buồn vô cùng Vân ạ ! Cô vừa ra đi mãi mãi rồi, vì một căn bệnh hiểm nghèo : ung thư. Mà làm sao nhanh vậy, Vân ơi ? Chỉ có ba tháng cô nằm viện thôi, không sao cứu được cô. Vân biết hoàn cảnh nhà mình. Vì mẹ mình quá bận rộn công việc, nên chủ yếu cô Hoa chăm sóc mình thay mẹ. Cô ở nhà mình từ khi mình mới sinh. Đau buồn thay là nhìn người thân yêu của mình ra đi mà không làm gì được !

Phải làm gì đây, Vân ơi ?

Mình còn nhớ lúc còn học ở đây với mình, Vân hay bàn về tương lai nhất. Lớp đã đặt biệt danh vui cho cậu : “Nhà tiên tri rởm”. Mình còn nhớ nhiều lần cậu nói cậu sẽ làm nghề y – một bác sĩ nhi khoa – vì cậu thích trẻ con. Thấy mình thích tem và thích thú khi viết lách, cậu đoán mình sẽ làm ở ngành “bưu chính”. Lúc bấy giờ mình rất bằng lòng với “lời tiên đoán” ấy, vì quả thực mình rất thích. Thế nhưng bây giờ mình lại có nguyện vọng như cậu : mình lại muốn học và sau này trở thành bác sĩ như cậu. Hay cậu chuyển sang phấn đấu vào ngành bưu chính nhé ! Hay cả hai cùng học ngành y ? Mình muốn : mình và cậu, chúng mình hãy học thật giỏi để trở thành các bác sĩ giỏi, mong muốn tìm ra một thứ thuốc chữa được ung thư cho loài người. Đấy là hạnh phúc, phải không Vân ? Những ngày cô Hoa nằm viện, mình hay vào thăm cô. Lúc mình nắn bóp bàn tay, bàn chân cho cô đỡ mỏi, cô thường bảo : “Con cứ học ngành bưu chính là hay đấy”… Mình có tâm sự với mẹ mình về ý định này, mẹ lại bảo : “Con cứ học ngành bưu chính theo ước mơ của mình và học thêm nghề thuốc để chữa bệnh. Tất cả là do mình cả, con ạ !”.

Vân ơi ! Vân suy nghĩ và viết thư trả lời mình nhé ! Vân ạ ! Chắc bạn cũng biết những nguyên nhân đã làm cho loài người mắc phải những căn bệnh hiểm nghèo đó phải không ? Đó chính là do môi trường của chúng ta. Môi trường của chúng ta đã bị ô nhiễm. Chính vì vậy mà những bệnh tật đang lây lan ra khắp toàn cầu, phải không Vân ? Vậy chúng ta phải làm gì, Vân nhỉ ? Để môi trường trong sạch, chúng ta có thể tham gia đội tuyên truyền măng non, rồi chúng mình còn có thể làm kế hoach nhỏ.., Chúng mình còn có thể làm những điều mà chúng mình đủ sức làm để giảm thương đau, bệnh tật và đem lại niềm vui cho mỗi con người, trước hết là những người thân yêu. Chúng mình cũng phải cảm ơn các bác đưa thư đã làm cầu nối để những bức thư của chúng mình đến được với nhau.

Thôi, mình tạm dừng bút. Chúc Vân khoẻ, vui và học giỏi nhé ! Chờ thư Vân ! Nhớ Vân nhiều !

Thân yêu

Nguyễn Hoàng Lan Chi, lớp7B

Bài viết số 2

Hà Nội, ngày 29 tháng 12 năm 2002

Tom-my thân mến !

Hôm trước bạn đã gửi thư điện tử cho tớ từ thành phố Mác-xây tươi đẹp của nước Pháp. Thế nhưng tớ muốn viết thư tay lại cho bạn để thỉnh thoảng bạn có thể giở thư ra đọc lại nhiều lần, như thế ý nghĩa hơn đúng không nào ?

Trong thư, Tom-my nói với tớ về tương lai. Cho đến bây giờ tớ mới chợt nghĩ đến cái gọi là “tương lai” ấy. Ai trong chúng mình cũng muốn có một tương lai tốt đẹp. Nhưng với những vấn đề đang còn nóng bỏng trên thế giới thì liệu tương lai của Trái đất có tốt đẹp như chúng mình mong muốn không ?

Ngày nay, chiến tranh vẫn đang tàn phá nhiều nơi trên thế giới. Qua ti-vi, đài, báo chí, tớ và Tom-my được biết về những gì mà chiến tranh đã, đang và sẽ gây ra : đói nghèo, thiên tai, lũ lụt, bệnh tật,… Chiến tranh đang gây ra sự bất hạnh : Những người dân vô tội phải đổ máu vô ích, các bạn đồng trang lứa với chúng mình không được đến trường,… Hậu quả của chiến tranh lớn biết chừng nào !

Vừa rồi gia đình tớ có chuyện buồn. Chú ruột tớ đi bộ đội chống Mĩ cách đây hai mươi mấy năm trước. Chiến công chú lập được cho Tổ quốc của tớ rất lớn.

Gia đình ai cũng tự hào về chú, bởi vì chú không chỉ là một chiến sĩ dũng cảm, tài ba mà còn là một người chồng, người cha tốt của giá đình, chú lại khéo tay nữa chứ. Nhưng tai hoạ chợt ập xuống gia đình chú thím. Cách đây hai năm, tự nhiên chứ mắc một căn bệnh kì lạ : chú chẳng còn nhớ gì, cũng chẳng nhận ra những người thân yêu của mình. Bác sĩ nói rằng chú bị nhiễm chất độc do một loại máy bay của Mĩ rải từ ngày còn chiến tranh, chất độc ấy làm tê liệt bộ phận thần kinh. Bà nội tớ và cả nhà, nhất là thím và mấy đứa nhỏ, cho đến giờ vẫn chưa hết bàng hoàng, cứ trào nước mắt khi nhìn chú, hay bất kì ai nhắc đến chuyện này. Nghe hai đứa nhỏ gào lên thống thiết: “Bố ơi ! Bố có nhận ra chúng con không ? Chúng con là con của bố đây mà !” thì lòng ai cũng đau như xát muối…

Chiến tranh đã qua đi hơn hai mươi năm trên đất nước Việt Nam của tớ. Cuộc sống hạnh phúc của tớ, của Tom-my và của tất cả chúng mình quả là một cuộc sống mà biết bao nhiêu người mơ ước. Họ khát khao có một cuộc sống hoà bình, no ấm, vậy mà… chiến tranh đã cướp đi của họ tất cả, về vật chất cũng như tinh thần. Cứ mỗi lần nhìn tình cảnh của họ qua truyền hình là tớ lại muốn biến ngay thành một sứ giả hoà bình – chim bồ câu trắng – để bay ngay đến nơi họ sống và xoa dịu nỗi đau cho họ. Nhưng điều đó có lẽ không thể thực hiện được, và nếu thực hiện được thì nó vẫn còn quá bé nhỏ so với nỗi đau mà người dân phải chịu đựng. Tớ lại nghĩ : Những người muốn gây ra chiến tranh ấy, họ nghĩ gì khi thả từng trái bom, rải những thứ chất độc hoá học xuống những miền đất tươi đẹp ấy ? Tại sao họ nỡ nhẫn tâm cướp đi sinh mạng của bao nhiêu người dân vô tội, nỡ làm đau trái đất ?

Và với những điều còn làm nóng bỏng trái đất như thế thì tớ và Tom-my phải làm gì để tương lai sẽ tốt đẹp hơn ?

Bây giờ tớ đang chú tâm vào việc học, nhất là môn ngoại ngữ, từ lớp Hai tớ đã có một ước muốn là sau này ra tranh cử chức Tổng Thư kí Liên hiệp quốc như ngài Cô-phi An-nan bây giờ. Tớ biết, để làm công việc này không hề dễ dàng, nhưng bạn thử nghĩ mà xem : khi ấy tớ sẽ đi mọi nơi trên thế giới, thăm người nghèo, giúp đỡ cho cuộc sống của họ về vật chất và cả về tinh thần nữa. Tớ sẽ làm cho trái đất được bao nhiêu việc làm tốt, đúng không nào ? Nhưng trước hết, chúng mình phải học thật chăm đã, Tom-my ạ ! Bởi chỉ khi có kiến thức thì chúng mình mới có thể cống hiến hết mình cho xã hội và cho toàn nhân loại chứ. Một ngày kia, khi đã có kiến thức, kinh nghiệm, bạn sẽ cùng với tớ đi mọi nơi, làm sứ giả hoà bình, dùng mọi khả năng của mình để nói vói mọi người : “Chúng tôi cần hoà bình, hãy ngừng tiếng súng !”. Cảm ơn con tem đẹp đẽ và lá thư này đã đưa những lời tâm sự của chúng mình đến với nhau. Chào tạm biệt Tom-my nhé, và chúc gia đình bạn một năm mới tốt lành.

Người bạn Việt Nam

Nguyễn Trà Mi – lớp 7B

Bài viết số 3

Hà Nội, ngày 25 tháng 10 năm 2002

Linh yêu quý !

Cậu và mẹ đã sang Thái Lan được hơn hai tháng rồi, vậy mà đến sáng nay mới gửi thư cho mình. Mình, sơ và các bạn vẫn khoẻ và ai cũng đặt niềm tin vào cậu, đừng tuyệt vọng, Linh nhé. Mình đã xem ảnh cậu gửi về rồi, từ nay cậu đừng chụp ảnh nữa nhé. Mình không thể cầm lòng được khi nhìn thấy mẹ gầy gò ốm yếu, hai mắt thì thâm quầng như người mất ngủ kinh niên vậy. Mới có hai tháng mà mẹ đã già đi dễ đến cả chục tuổi, những nếp nhăn hằn sâu trên trán và khoé mắt in dấu bao nỗi đắng cay, vất vả. Cả cậu nữa, người xanh xao, tái nhợt, hai người đẹp lắm sao mà lại còn chụp ảnh ?

Mình biết rằng cậu đã mắc phải một bệnh dịch của thế giới, nhưng đó không phải lỗi tại cậu. Mình không phủ nhận rằng HIV là một căn bệnh nguy hiểm mà cả thế giới chưa tìm ra thuốc chữa. Người đáng trách là mẹ cậu – người đã nhẫn tâm bỏ rơi đứa con mình dứt ruột đẻ ra chỉ vì nhiễm HIV do mình truyền bệnh và chôn vùi quá khứ để đi tìm một cuộc sống mới. Mình biết Linh đang đau khổ và tuyệt vọng nhưng cố quên đi mà sống, bên cạnh cậu còn có mình và mọi người nữa. Mình còn nhớ khi chúng mình còn nhỏ, mình, cậu và Kiên đều rất ghét cái bóng vì nó không bao giờ buông tha ta, nó bám theo ta, không rời nửa bước. Cái bóng đó chính là quá khứ, ta không thể vứt bỏ quá khứ cũng như không thể tách bóng ra khỏi hình, nhưng ta có thể đi về hướng ngược lại, hướng của tương lai và đó mới là hướng đúng để ta không còn nhìn thấy quá khứ. Cậu có nghĩ đến người mẹ hiện tại của chúng ta không ? Tuy không sinh ra chúng ta nhưng mẹ mới là người cho chúng ta cuộc sống. Từ những đứa trẻ mồ côi không gia đình, không nhà cửa, mẹ đã cho chúng ta gia đình và ngôi nhà xinh xắn với những khu vườn đầy hoa tuyệt đẹp. Và mẹ còn cho ta những cái tên thánh đẹp và ý nghĩa với những mong ước đẹp đẽ và đầy yêu thương. Kiên được đặt tên là Sun – vị Mặt Trời tốt bụng mang lại ánh sáng, sự sống cho muôn loài. Chúng mình đã có biết bao kỉ niệm vui buồn với mẹ, nhưng mình không sao quên được rằng mẹ là người sinh ra mình lần thứ hai. Hôm 25-9 năm đó, bây giờ đã thành ngày lễ trong lòng mình. Hôm đó là ngày mình tìm ra cái cù lao tử thần với những sinh vật lạ kì và những vũng bùn sâu ấm nóng và đặc biệt hơn là mình tìm được một cái hang có rất nhiều sam biển. Trong khi cậu và Kiên nô đùa ngoài cửa hang, trên những hòn đá trơn nhẵn thì mình tò mò chạy sâu vào trong hang và chẳng thấy rằng nước càng ngày càng dâng cao. Từ đầu mình nghĩ nó chỉ là do chỗ này sâu hơn thôi, nhưng về sau mình biết rằng không phải vậy, mà là do thuỷ triều. Bốn bề bóng tối vây quanh, nỗi sợ hãi trong lòng mình dâng cao theo mực nước thuỷ triều. Nước đã ngập tới cổ, mình đã cố vùng vẫy, kêu gào nhưng vô vọng, chân tay cứng đờ ra và mình chẳng còn biết gì nữa. Nhưng trong tâm linh, mình biết cái chết đang gần kề. Đến khi tỉnh dậy mình thấy người đau đớn ở khắp nơi, và xung quanh là một màu trắng, mình lẩm bẩm “Ta ắt hẳn đã lên thiên đường và sắp được gặp mặt Chúa Giê-su”. Thật là buồn cười phải không Linh ? Mình đã nghĩ như vậy cho đến khi nhìn thấy mẹ trong bộ quần áo tang lễ. Sự thật là Kiên đã lên gặp Chúa nhân từ chứ không phải là mình. Mình đã hỏi rất nhiều nhưng chẳng biết Kiên ra đi vì lí do gì, nhưng linh cảm đã cho mình biết vì Kiên muốn cứu mình.

Ngày tháng trôi qua, mình sống trong mặc cảm tội lỗi nhưng mẹ vẫn đối xử với mình rất tốt, ngày lại ngày trôi qua, không khí trong gia đình chùng xuống với nỗi mất mát quá lớn này. Lại đến khi phát hiện ra cậu bị HIV thì tất cả như sụp đổ trước mắt mẹ. Cậu có biết tự tử là một hành động ngu ngốc lắm không, cậu thật là ích kỉ khi chỉ nghĩ đến bản thân mà không nghĩ đến ai. Cậu tuyệt vọng một thì mẹ tuyệt vọng gấp mười lần, cậu nỡ làm cho mẹ đau khổ sao. Cậu có biết rằng khi mặt trời chẳng còn thì mặt trăng và cả sao buồn đau, ủ rũ, còn khi mặt trăng cũng ra đi nốt thì ngôi sao có rực rỡ cũng là vô nghĩa mà thôi. Mình chỉ muốn là một ngôi sao mờ nhạt sống xung quanh các ngôi sao khác và trăng chứ không muốn làm ngôi sao mai huy hoàng, rực rỡ nhưng cô đơn giữa bầu trời. Cậu phải sống để làm bác sĩ, để tìm ra những toại vắc-xin chữa bệnh cho con người. Còn mình sẽ là sơ viện trưởng đón những đứa trẻ bệnh tật, khiếm khuyết và bị bỏ rơi như chúng mình về nuôi dưỡng. Rồi mình sẽ tìm cho chúng bố mẹ và gia đình để chúng có thể lớn lên thành những con người tốt nhé.

Linh, cậu không được phép quên và hãy nhớ viết thư cho mình nhé. Cậu nhớ cảm ơn cả bác đưa thư nữa nhé, bác chính là nhịp cầu nối mình với cậu và nếu không có bác ấy và ngành bưu điộn thì chẳng bao giờ những dòng tâm sự của mình tới được cậu đâu, nhớ nhé.

Bạn của cậu mãi mãi.

Phạm Minh Anh, lớp 7I.

Bài viết số 4

Hà Nội, ngày…tháng…năm 2002

Thân gửi Hải !

Chi đã nhận được thư của Hải. Cảm ơn Hải vì đã kể cho Chi về một Vũng Tàu đầy nắng và gió.

Hải vẫn khoẻ chứ ? Chi vẫn thế, vẫn được mọi người âu yếm gọi bằng cái tên thân mật: Chi béo. Cho Chi hỏi thăm bố mẹ Hải và Diệp nhé.

Hải này, ông nội Chi vừa mất tháng trước đấy. Nhà Chi buồn lắm. Tuy vậy, ông đã thọ và cũng đã ra đi thanh thản rồi, nhưng tự nhiên Chi lại nghĩ về tương lai sau này của Chi, của Hải và của mọi người. Chi biết từ lâu Hải đã mơ ước được trở thành một bác sĩ giỏi, được đào tạo tại Mĩ để cứu giúp cho mọi người bệnh ở khắp nơi trên thế giới. Đó là một nghề cao quý. Mẹ cũng muốn Chi tham gia ngành y nhưng Chi lại thích làm nhà báo. Không phải chỉ vì Chi yêu môn Văn đâu mà còn vì Chi muốn nói lên suy nghĩ của mình với mọi người. Hải có xem ti-vi không ? Trong lúc Chi đang ngồi đây viết thư cho Hải trước một cuộc sống bình yên thì ngoài kia, thế giới vẫn còn xảy ra những cuộc chiến tranh tàn khốc. Tác hại của chiến tranh tất cả mọi người đều biết mà tại sao họ vẫn gây ra nó ? Còn bao nhiêu người sẽ chết vì súng ống và bom đạn ? Còn bao nhiêu trẻ em không được đi học ? Nhiều lắm Hải ạ. Ông ngoại Chi đã từng kể : Ngày xưa, thời mà nước ta chưa hoà bình, cuộc sống khổ lắm. Trong mỗi gia đình, gạo cũng không có mà ăn, phải độn khoai, sắn, bo bo. Bác Chi đã từng tham gia chiến đấu và trở về với một mảnh đạn trong đầu. Mỗi khi trời trở rét, cơn đau ấy lại hành hạ bác. Chi chưa bao giờ có thể hình dung được cảnh ấy và có lẽ có dùng từ ngữ nào cũng không thể diễn tả hết được nỗi khổ ngày ấy, phải không Hải ? Tại sao con người lại gây ra chiến tranh hả Hải ? Chiến tranh chỉ đem lại cho con người bom đạn, đói nghèo, khổ đau và cả sự hận thù giữa các dân tộc mà thôi. Phải chăng các nước lớn mạnh luôn tự cho mình cái quyền mà người ta gọi là xâm phạm chủ quyền lãnh thổ ? Chúng ta cần một thế giới hoà bình, một thế giới không còn chiến tranh, không còn xô xát đổ máu, lúc đó cuộc sống sẽ đẹp hơn rất nhiều : Các gia đình được no ấm, trẻ em được tới trường đi học. Họ không còn phải nơm nớp lo ngày mai đây mình sẽ ra sao, người thân và gia đình mình sẽ ra sao dưới làn mưa bom, bão đạn. Nhưng những cuộc chiến ấy đến bao giờ mới thực sự kết thúc đây ? Hải có biết bài thơ Ở nghĩa trang Văn Điển của nhà thơ Trần Đăng Khoa không ? Bài thơ ấy có câu :

 

Chúng ta sống bên nhau, dẫu năm này tháng khác

Thì cũng vẫn chỉ là một thoáng giữa sân ga…

 

Cuộc sống con người tưởng như là dài nhưng thực ra lại rất ngắn ngủi bởi vì không ai bất tử cả. Nếu đến một lúc nào đó, khi nhìn lại quá khứ, chẳng lẽ chúng ta chỉ thấy toàn chiến tranh ư ? Hãy để chúng ta và những trẻ em sau này được sống trong một thế giới hoà bình, đầy ắp tiếng cười và niềm vui.

Và không chỉ chiến tranh mới đau khổ. Hải có nhớ hồi xưa bọn mình đi trồng cây xanh không ? Bộn mình luôn mong ước một thành phố đầy màu xanh. Nhưng còn có thiên tai mà tác nhân lại chính từ con người. Chi lấy một ví dụ nhé : một năm người dân đốt rừng làm nương rẫy, cây cối bị phá huỷ. Đến mùa lũ, nước từ trên thượng nguồn đổ xuốrm với một tốc độ khủng khiếp, phá huỷ toàn bộ nhà cửa. Thiệt hại về người và của là không kể xiết. Hiện nay, rừng tự nhiên bị chặt phá ồ ạt, thiếu khoa học, khiến hàng triệu héc-ta rừng nguyên sinh, rừng giàu biến mất và trở nên nghèo nàn. Nguyên nhân là do cháy rừng, sự tàn phá quá mức của chiến tranh trước năm 1975, sự chăn thả súc vật bừa bãi… Học môn Địa lí, Hải đã biết rừng nước ta rất phong phú và đa dạng về chủng loại. Vì vậy, mỗi người trong xã hội phải có ý thức, trách nhiệm về bảo vệ môi trường tự nhiên ngay từ những việc nhỏ nhất như không dùng bao bì ni-lông, không vứt rác bừa bãi, và có ý thức bảo vệ cây xanh, bảo vệ rừng…

Chi muốn làm nhà báo là vì thế đấy Hải ạ, để Chi có thể góp phần nhỏ đem lại niềm vui, sự bình yên cho mọi người.

Hãy viết thư cho Chi nhé. Chi thích viết thư vì qua thư có thể viết suy nghĩ của mình và được hồi hộp từ lúc mua con tem, tới lúc gửi lá thư tới người mà mình muốn gửi và chờ nhận thư hồi âm. Chúc Hải khoẻ và học giỏi.

Bạn

Hoàng Mai Chi, lớp 7I

Xem thêm chi tiết và tải về file word tại đây. 

Đang tải...

Related Posts

loading...

Bình luận