Biểu cảm về một người thân: Người cha kính yêu – Ngữ Văn 7 nâng cao

Đang tải...

Ngữ Văn 7 nâng cao

CÁC ĐỀ VĂN BIỂU CẢM

Đề số 14

Viết bài biểu cảm về một người thân : người cha kính yêu.

Bài viết số 1

Chúng tôi nghe cô giáo tâm sự : Lúc cô nhỏ tuổi, bố cô ở nhà, thì chẳng có chuyện gì xảy ra. Bố vừa đi công tác, tối hôm ấy, bọn trộm đã đến rình rập, làm lũ gà trong chuồng cứ lục đục kêu… Tôi chưa thấm thía câu chuyện của cô giáo tôi về vai trò người cha lắm. Bởi vì cha tôi cứ đi làm từ sáng sớm đến tối mịt mới về, khi ấy gia đình tôi ấm cúng, hạnh phúc lắm. Thế mà có một lần, cha tôi đã đi công tác xa, ba năm liền, cha tôi mới về. Thời gian ấy, tôi thấy gia đình tôi trống trải vô cùng…

Ngày cha đi, tôi và thằng em trai tôi cứ sụt sùi mãi. Mặc dù, hằng ngày, cha tôi thường quát hai chị em rất to, nhất là những ngày bị điểm kém và tranh giành, cãi cọ nhau. Cha rất tốt, nhưng lại nóng tính. Thấy chị em tôi khóc, cha tôi vẫn quát (như mọi khi) : “Cha chỉ đi vắng có vài năm thôi. Rất nhanh. Cha có đi hẳn cả đời đâu mà các con khóc, hả. Đừng làm cha buồn”. Tuy nói vậy, tôi biết cha cũng buồn đôi mắt cha đã nằng nặng… Thế rồi đoàn tàu chở cha tôi cứ xa dần, xa dần…

Trở về nhà, tôi thấy trên bàn học của tôi có một cuốn sổ “Nhật kí gia đình” và tờ giấy với dòng chữ của cha : “Con “Tinh Tinh” bé bỏng của bố ! Con hãy viết tiếp hộ cha trong ba năm nhé. Yêu các con.”. Tôi oà khóc. Cha tôi vẫn gọi tôi là “Tinh Tinh bé bỏng” như thế – những lúc cha âu yếm nhất (vì tên tôi là Hà Linh mà, và vì tôi còn rất nghịch nữa, nghịch hơn con trai).

Cứ thế, ba năm trôi qua, nhật kí gia đình đã phải sang quyển mớí I, quyển mới II từ lâu… cha mới về. Cha về, ông nội lại mất. Những chuyện vất vả, buồn phiền làm cha gầy hẳn đi, da xạm lại. Và khi hai chị em tôi đặt bàn tay bé bỏng của mình vào hai bàn tay cha, đã sờ thấy nhiều vết chai dày cộm.

Các bạn ơi ! Các bạn hay nhắc đến mẹ thương yêu. Tôi cũng vậy. Nhưng các bạn đừng quên một người thương yêu nữa luôn cùng mẹ san sẻ trách nhiệm nuôi dạy và yêu quý chúng ta. Tuy bên ngoài cha “lạnh” nhưng lòng cha rực lửa yêu thương – yêu thương hết mình đấy, các bạn ạ !

Bài viết số 2

Bố tôi là một người nghiêm khắc và ít nói. Vì vậy, trong nhà, tội sợ bố nhất. Vì mỗi lần tôi hư, bố tôi lại lấy cái roi dài ở khe cửa ra. Và mỗi lần có bài toán khó, giảng mãi tôi không hiểu, bố tôi lại nói “Mày ngu thế !”. Mẹ tôi vẫn chê bố bằng cách giả vờ nói đùa : “Bố cu Việt gốc người Bỉ”. Đầu tiên tôi tưởng thật, về sau mới biết mẹ chê bố nói năng với con thô bỉ .

Nghe tin bố đi thành phố Nha Trang thăm mộ bà nội tôi, tôi rất mừng. Vì ít ra trong tháng này, cái roi sẽ thất nghiệp và tôi sẽ không phải nghe câu nói “mày ngu thế !” của bố nữa. Song, sự vui mừng của tôi không kéo dài được ba ngày, thì nỗi lo lại đến. Số là sau mỗi bài cô giáo giảng toán trên lớp, về nhà bố thường giảng lại và hướng dẫn tôi làm các bài tập. Hết ngày này qua ngày khác, những chỗ không hiểu cứ dồn lại. Tôi “sĩ diện” không dám hỏi cô, có thể cô chẳng nói câu như bố, nhưng cô sẽ chê cười tôi chăng ? Thế là hậu quả đã đến. Tôi đã bị điểm 1 toán kiểm tra một tiết. Những trường hợp bị điểm kém, cô giáo cho bài tập về nhà, để mai lên bảng làm bài tập, gỡ điểm. Tôi ngồi nghĩ mãi không ra cách giải toán.

Thật sự lúc này tôi thấy bố quan trọng với tôi xiết bao ! Tôi bỗng thông cảm với cái roi và câu nói “Mày ngu quá !” của bố. Vì thực sự tôi đáng đánh đòn và ngu si lắm. Cái ngu nhất của tôi là đã hiểu lầm bố. Bố nghiêm khắc cũng chính vì bố thương yêu tôi, muốn tôi nên người. Tôi ngồi khóc thầm… Lúc này mẹ đi làm vắng. Mà về môn Toán, mẹ tôi cũng không thạo, mẹ chỉ giỏi môn xã hội thôi. Vừa lúc ấy, thằng Thái – lớp trưởng, rất “cự phách” về Toán – bất ngờ đến. Nó giúp tôi, giảng giải cho tôi hiểu. Hôm sau, tôi lên bảng chữa bài : tôi được điểm 8. Cô giáo khen tôi. Tôi vui sướng đỏ cả mặt. Giờ ra chơi, tôi gặp Thái và bảo : “Trong thời gian bố tớ đi Nha Trang, cậu sang học cùng và giúp tớ môn Toán nhé.” Thái tiết lộ bí mật : “Cô giáo bảo tớ sang giúp cậu đấy”. Tôi bàng hoàng : hoá ra cô giáo rất hiểu hoàn cảnh và tâm tư của tôi…

Ngày bố đi Nha Trang về, ngay tại sân bay Nội Bài, tôi đã ôm bố và nói: “Bố ơi ! Con mong nhớ bố quá ! Bố ở nhà với con nhé”. Bố tôi xúc động xoa đầu tôi.

Bây giờ tôi mới thật sự hiểu câu nói của các cụ xưa : “Yêu thì cho roi, cho vọt…”. (Sáng nay, trong tiết mục “Gặp nhau cuối tuần” của Đài Truyền hình Việt Nam, nghệ sĩ Chí Trung đã gây cười bằng biến tấu câu nói này “Yêu thì cho roi, ghét thì cho vọt”.) Bố tôi nghiêm khắc cũng vì bố thương tôi. Tôi chỉ muốn nói với bố một câu : Bố ơi, con sẽ cố gắng học giỏi. Mỗi lần bố bảo “Mày ngu thế !” thì con sẽ lại cố gắng hơn lên.

Bài viết số 3

Vậy là đã ba năm trôi qua, sắp đến ngày giỗ cha tôi lần thứ ba. Thời gian là ba năm vẫn chưa đủ để tuổi thơ tôi hết bàng hoàng : tôi đã mất cha. Khi cha ra đi, cha không có gì để lại cho tôi – đứa con gái duy nhất của cha. Cha chỉ có một tấm bùa hộ mệnh và một lời căn dặn cuối cùng…

Trước ngày cha mất khoảng hai tháng, tôi lục túi cha để lấy tiền lẻ ăn sáng như mọi khi. Nhưng không thấy tiền, mà chỉ là một tấm bùa hộ mệnh. Chiều tối về, tôi hỏi cha tôi. Cha rất buồn và nói : “Con ơi ! Nội của con yếu lắm rồi. Bác sĩ bảo chưa chắc đã qua khỏi. Có thể phải truyền máu cho nội. Rất may là cha cùng nhóm máu với nội… Hôm qua cha đi chùa, xin cho nội tấm bụa hộ mệnh này”. Thực ra, việc truyền máu này cũng chỉ kéo dài thêm một thời gian sống rất ngắn của nội thôi, nhưng cha tôi thương nội quá.

Sau này, rất lâu sau khi cha mất, tôi mới được mẹ kể rằng sau khi truyền máu cho nội, đáng lẽ cha phải nghỉ ngơi và bồi dưỡng. Nhưng cha đã đi làm việc ngay (vì công việc gấp quá) nên cha đã đổ bệnh nặng và qua đời…

Ngày ra đi, cha đưa cho tôi tấm bùa hộ mệnh và dặn tôi: “Con gái yêu của cha ! Nếu một ngày nào đó, cha có ra đi mãi mãi, con hãy sống bằng cuộc sống lao động chân chính và học thật giỏi nhé. Cần nhất là phải trung thực, có nợ phải trả. Hãy sống bằng chính sức mình. Xa cha, con phải yêu thương và giúp mẹ. Hãy vững vàng nhé, con gái của cha !”. Tôi đã gục khóc rất lâu trong cánh tay cha và Người lặng lẽ đưa tôi tấm bùa hộ mệnh…

Xin lỗi các bạn vì chuyện rất buồn của tôi. Nhưng với đề văn này, tôi phải thật lòng. Như cô giáo tôi đã dạy : Niềm vui chia hai sẽ có hai niềm vui. Nỗi buồn chia hai sẽ giảm một nửa (lời của một người nổi tiếng nào đó). Xin trân trọng gửi các bạn câu chuyện về cha tôi. Tuy chuyện có buồn nhưng đầy tình thương yêu. Chuyện nhắc ta hãy thương yêu, kính trọng mẹ cha của chúng ta.

(Bài của Nguyễn Thanh Thu Huyền, học sinh lớp 8A, có sửa chữa)

Bài viết số 4

Ba tôi là lính không quân. Ba luôn nói với mọi người là việc sinh ra tôi là một sự huyền diệu của số phận. Tôi lại mang họ của cô giáo tôi, nên họ và tên tôi là Cao Diệu Huyền. Thực ra, lúc đầu do điều kiện công tác, ba tôi tưởng không thể sinh con. Thế rồi, sau sự huyền diệu là tôi ra đời, ba má tôi còn sinh em trai nữa – một chiến sĩ không quân tương lai.

Chuyện nhà tôi là thế đấy. Nhưng hôm nay lòng tôi lại hướng về ba tôi. Ba rất hay phải đi công tác xa, nên mỗi lần ba trở về, tôi và em tôi đều có quà. Tôi thường nghĩ : Tôi chẳng cần quà lắm. Tôi muốn gần ba. Má tôi bảo : tôi có những ý nghĩ “bướng bỉnh”.

Tôi vào học mẫu giáo khi lên hai tuổi. Và đến tuổi lên năm, tôi phải nghỉ học vì tôi bị bệnh, phải chữa lâu dài… Má tôi phải nghỉ việc để chăm sọc tôi. Và gánh nặng về kinh tế gia đình đổ lên vai ba tôi. Những ngày chữa bệnh ở nhà dài ơi là dài! Tôi không được đùa nghịch, chạy chơi, học và làm bất cứ điều gì, vì sợ quá sức.

Có một lần tôi nghịch, ngã rất đau. Tôi khóc rất to. Vừa lúc tôi sắp nín thì đúng lúc ba đi công tác về. Thấy ba, tôi tủi thân, càng khóc to hơn. Ba vội vào bế tôi lên nên không kịp dựng chân chống xe, cái xe máy đổ chềnh ềnh giữa sân. Ba thương tôi và khóc không thành tiếng. Ba vừa khóc vừa bảo tôi : “Ba xin lỗi, xin lỗi con. Con nín đi. Ba không thể ở nhà lo cho con được. Ba xin lỗi, ba có lỗi…”. Người ba rung lên và càng ôm chặt tôi hơn.

Ba cho tôi một con búp bê rất to và đẹp. Từ nhỏ, tôi chưa trông thấy con búp bê nào to như thế. Ba bảo rằng : “Nếu nhớ ba, con cứ ôm búp bê này, con sẽ có cảm giác như ba đang ôm con”. Tôi nghe lời ba. Lúc chơi cũng như lúc ngủ, tôi đều ôm búp bê. Giờ đây tôi đã lên lớp Bảy, người tôi đã lớn nhiều. Con búp bê hồi nào bỗng trở nên nhỏ bé so với tôi. Nhưng hằng ngày, tôi vẫn luôn đặt búp bê trên bàn học của mình. Làm như vậy, tôi có cảm giác ba tôi ở rất gần. Con búp bê cũng thôi thúc tôi học tập, để ba về thăm, ba vui.

Căn bệnh của tôi có đỡ, nhưng vẫn chưa khỏi hẳn và bác sĩ bảo có lẽ mãi mãi sẽ không khỏi hẳn. Má tôi bảo : “Tạm thời chung sống hoà bình với nó”. Vì tôi vẫn lớn, vẫn xinh đẹp và học giỏi.

Trước đây tôi rất ghét căn bệnh này. Vì nó, mà cả nhà tôi khổ. Nhưng khi đã hiểu biết hơn một chút, tôi còn nghĩ thêm được : nhờ nó, tôi bỗng hiểu tình yêu thương của ba với tôi là vô bờ bến. Ba thường nói (khi chưa sinh em trai tôi): “Với ba, con là người quan trọng nhất”. Mỗi lần nghe tiếng máy bay bay qua bầu trời Hà Nội, tôi thầm thì : “Chào ba, ba kính yêu và tuyệt vời của con !”.

Xem thêm chi tiết và tải về file word tại đây. 

=> Xem thêm:  Phát biểu cảm nghĩ về tuổi ấu thơ đi học qua một thứ quà tuổi thơ – Ngữ Văn 7 nâng cao tại đây. 

Đang tải...

Related Posts

loading...

Bình luận